Vào buổi sáng mát trời, ngay trước căn nhà nhỏ đơn sơ, đôi vợ chồng già 70 tuổi đang tựa đầu vào nhau ngồi trước máy quay, bên cạnh là Kiều Dung giơ tay lên nói nhanh: “Ok, tốt! Tới đây được rồi!”.
Sau tiếng hô đó, nhân viên quay phim dừng lại, còn Kiều Dung mau chóng đến chỗ đôi vợ chồng già, mỉm cười thật tươi:
“Cảm ơn ông bà đã dành thời gian cho bọn cháu quay phim. Cuộc hôn nhân hạnh phúc 50 năm của ông bà nhất định là câu chuyện hay và cảm động cho đài cháu.”
“Có gì đâu, mà cháu mới nói đài cháu tên gì nhỉ?” Bà cụ nheo mắt hỏi.
“Là đài LTV, mục Đời sống - Pháp luật, phát lúc 8h30 sáng hàng ngày ạ.”
Tạm biệt ông bà cụ xong, Kiều Dung lấy điện thoại ra gọi:
“Alo chị Bình, em vừa xong việc đây! Chờ xử lý hình ảnh, chiều nay em biên tập lại đầy đủ video, sáng mai nhất định phát sóng kịp! Được rồi, chị có việc nhà đột xuất, đài mình lại thiếu người, em giúp một chút mà.”
Vừa cúp máy, Kiều Dung đã nhận tin nhắn từ cửa tiệm quần áo ở đầu đường. Cô chạy đến nơi, tầm nửa tiếng sau thì bước ra ngoài với cái túi giấy trên tay. Cô đi đến trạm xe buýt, đúng lúc nhìn lên bảng quảng cáo ở ngay trạm. Lại là hình ảnh Phương Thần, cô thầm nhủ, bây giờ đi đâu cũng thấy anh ta!
Phương Thần chính là vận động viên bơi lội quốc gia 26 tuổi nổi tiếng đạt rất nhiều giải quán quân, và cũng từng phá kỷ lục thế giới nội dung bơi 100m tự do nam giành huy chương vàng với thành tích siêu xuất sắc là 46 giây 37 tại Olympic!
Kiều Dung hướng mắt về phía màn ảnh rộng ở tòa nhà plaza sầm uất, trên đó đang phát chương trình quảng cáo xe hơi thể thao, với gương mặt đại diện là Phương Thần. Nhắc tới xe, hình như anh chàng còn là tay đua xe bốn bánh cự phách!
Đẹp trai tới mức phong thần, chiều cao ấn tượng 1m90, trẻ tuổi, mệnh danh “kình ngư”, gia thế khủng (nghe đồn), có thể nói mỹ nam Phương Thần trở thành hình mẫu theo đuổi của cả triệu nam nữ mới lớn. Anh được bao nhiêu nhãn hàng cao cấp xa xỉ mời làm đại diện. Nghe đâu, còn có đạo diễn muốn làm phim tài liệu về anh nữa…
Nếu có diễn viên lưu lượng thì hiện tượng Phương Thần sẽ được gọi là “quán quân lưu lượng” khi vận động viên bơi lội này lại đình đám tới vậy, còn sở hữu cả lượng fan hùng hậu hơn cả idol! Vận động viên thể thao bây giờ đang hot mà!
“Cháu gái xinh đẹp ơi, xe buýt này có chạy qua quận X không cháu?”
Đứng trước mặt Kiều Dung là một bà cụ 70 tuổi, ăn mặc xuề xòa, mái tóc bạc búi tỏi lỏng lẻo, chân mang đôi dép lào. Cô lắc đầu trả lời: “Lộ trình của xe buýt không có quận X đâu bà ơi”, tiếp theo thấy bà đứng ngập ngừng, nhìn dáo dác xung quanh.
Kiều Dung nhẹ nhàng kéo bà cụ ngồi xuống cạnh mình: “Nhà bà ở quận X ạ?”
“Bà không nhớ nữa...”
“Thế tại sao bà lại muốn tới quận X?”
“Bà cũng không biết.”
Bà cụ này chắc mắc bệnh lú lẫn rồi, tức thì Kiều Dung đề nghị:
“Cháu đưa bà đến đồn cảnh sát nhé, họ sẽ giúp bà về nhà.”
“Không! Bà không tới đó đâu, mấy lần tới đó đều rất khó chịu. Cháu cứ việc ngồi đây nói chuyện với bà, lát nữa cháu nội bà sẽ tới đón.”
Bà cụ đến bên bảng quảng cáo, vừa sờ lên mặt Phương Thần vừa cười móm mém:
“Đây là cháu nội bà đấy, rất đẹp trai và nổi tiếng lắm, cháu biết nó phải không?”
Ngẩn người ra vài giây xong, Kiều Dung liền bước lại chỗ bà cụ, bảo rằng:
“Nếu bà là bà nội của Phương Thần thì cháu chính là vợ chưa cưới của anh ấy.”
“Hả? Có thật không?”
Dáng vẻ bất ngờ của bà cụ rất chân thật, tới nỗi khiến Kiều Dung buồn cười:
“Cháu nói giỡn đó ạ! Thôi, bà lại ngồi với cháu đi. Chắc bà đói rồi ạ, cháu có bánh sandwich cho bà đây.”
*****
Sân vận động thành phố - nơi diễn ra các môn thi đấu thể thao đồng thời là nơi luyện tập của các vận động viên. Có sân cỏ rộng, xung quanh bên ngoài là những dãy ghế dành cho khán giả, chia làm hai khu khán đài A mặt chính có mái che, và khán đài B không có mái che.
Lúc này trong khu vực bể bơi ngoài trời, anh chàng vận động viên cường tráng cùng làn da rám nắng đang bơi với tốc độ cực nhanh. Trên dãy ghế khán đài, hàng trăm cô gái liên tục hò reo cổ vũ. Dù đây chỉ là buổi luyện tập bình thường không phải thi đấu, nhưng họ vẫn rất nhiệt tình, bởi vì người kia chính là Phương Thần!
Lúc Phương Thần bơi về đích, huấn luyện viên lập tức bấm giờ, gật gù:
“Tốt lắm, Thần! Hôm nay vẫn giữ vững tốc độ, thậm chí có nhanh hơn nữa.”
Phương Thần trèo lên bục bể bơi, từng dòng nước chảy xuống men theo thân thể tráng kiện với làn da nâu bóng, bắp tay săn chắc và 8 múi cơ bụng thẳng tắp, quả thật chẳng khác gì bức tượng đồng điêu khắc, anh rũ nhẹ mái tóc ướt rượt. Tức thì nhóm nữ hâm mộ liền reo ầm lên, cực phẩm quá anh ơi!
Tháo kính bơi, Phương Thần đón lấy chai nước suối, ngửa cổ tu sạch, nghe huấn luyện viên dặn dò vài câu xong bảo kết thúc buổi tập. Anh ném chai nhựa vào sọt rác, trước khi tiến về phía phòng thay đồ còn quay qua mỉm cười vẫy tay làm đốn tim các fan nữ bởi thấy lúm đồng tiền mờ nhạt của anh.
Tắm xong bước ra, Phương Thần quấn khăn tắm, mở tủ đồ. Đúng lúc, trợ lý lâu năm của anh là Robert bước vào, nói nhanh:
“Thần, người giúp việc vừa gọi điện, báo là bà nội anh lại trốn ra ngoài rồi.”
“Sao? Lại để nội ra ngoài nữa ư? Rốt cuộc họ có biết chăm sóc người già không vậy? Một bà cụ 70 tuổi đi đứng chậm chạp mà họ cũng không để mắt tới nỗi à?”
“Cũng khó trách họ lắm, cậu cũng biết tính bà nội rồi, bà đã muốn bỏ trốn ra ngoài thì sẽ tìm đủ mọi cách, ai mà canh cho nổi.”
Phương Thần thở dài. Kể ra bà nội anh tuy lớn tuổi, lú lẫn nhưng hễ đã muốn làm cái gì thì y như rằng sẽ minh mẫn ngay, rồi tìm đủ mọi cách để làm bằng được.
“Nói giúp việc đừng báo cảnh sát, nội không thích họ. Tôi sẽ đi tìm nội về.”
“Cậu biết bà ở đâu mà tìm?”
“Cũng như mấy lần trước thôi, nội không đi đâu xa được, cùng lắm là tới trạm xe buýt mọi khi bắt lấy người ta để nói chuyện.”
Mặc áo thun và áo khoác thể thao Adidas đen sọc trắng bên ngoài, đội nón kết, đeo khẩu trang, Phương Thần vỗ vai Robert rồi rời khỏi phòng thay đồ. Vào trong chiếc xe hơi thể thao BMW, anh lái xe đi, trong đầu đã nghĩ tới nơi cần đến.