Trong lúc có người len lén lẻn vào biên giới, Lam Diệu Dương đang đưa Nghê Lam về biệt thự của cô.
Nghê Lam cảm thấy tự cô có thể đi được nhưng Lam Diệu Dương nói anh có chuyện muốn nói, Nghê Lam liền tùy anh. Lam Diệu Dương lái xe Nghê Lam, Trần Châu lái xe của anh theo sau.
Không lâu sau Trần Châu gọi điện thoại tới, nói phát hiện xe của chó săn đang theo, hẳn là Weibo trước đó của Hồng Lôi thu hút nhóm phóng viên này. Về sau phát hiện ra Nghê Lam và Lam Diệu Dương liền bám đuôi.
“Anh lái xe dẫn dụ bọn họ đi.” Lam Diệu Dương dặn dò. “Bọn họ có lẽ không nhận ra chiếc xe phổ thông này của Nghê Lam.”
Trần Châu nhận lệnh, ngay ở khúc cua liền quẹo xe sang hướng khác với xe Lam Diệu Dương. Quả nhiên ký giả sau đó liền đi theo xe Trần Châu.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam rất nhanh sau đó quay về biệt thự. Vừa vào cửa, Lam Diệu Dương đã ra dáng bắt đầu giáo huấn rồi.
“Chuyện Hồng Lôi hẹn em em nên thông báo cho cảnh sát.”
“Em báo rồi nha.” Nghê Lam hùng hồn.
“Em không có. Anh đã hỏi rõ rồi. Lần thứ nhất hẹn ở Phong Phạm em có báo, sang lần thứ hai hẹn ở nhà Thiệu Gia Kỳ em không có báo. Là mấy người Lưu Tống sớm sắp xếp bố trí lúc này mới ngăn cản kịp thời. Có phải em đánh thắng được mấy lần đã cảm thấy bản thân rất siêu, rất lợi hại? Em cảm thấy mình còn lợi hại hơn cảnh sát hả?”
“Đương nhiên em không có lợi hại bằng cảnh sát, bọn họ có súng.” Nghê Lam mạnh miệng.
“Không phải vấn đề súng, em còn nhớ lúc em bị Bonnie đánh phải đập sàn nhà xin tha không? Lúc đó Bonnie cũng không có súng.”
Nghê Lam giương mắt nhìn anh, có chút không phục. Anh chỉ thấy có một lần cô đập sàn xin tha, bởi vì cánh tay chẹt ngay cổ, người thì bị ép lại, cô giãy giụa không được, thực sự nhịn không được chỉ có thể dùng cách đập sàn để ra hiệu đầu hàng. Cô cũng có thời điểm đánh trả đẹp mà. Phê bình thì phê bình, lại còn đả thương tự tôn của người ta.
“Anh nhớ.” Lam Diệu Dương nói, “Anh nhớ hình ảnh đó. Anh thấy may mắn người đó là Bonnie, ông ấy đang huấn luyện em chứ không phải kẻ thù thực sự của em.”
Nghê Lam lập tức mủi lòng, không còn khó chịu nữa.
“Em không phải đánh khắp thiên hạ không đối thủ, Nghê Lam.” Lam Diệu Dương đi qua cầm tay cô. Ngón tay cô thon dài, trên đó có vết chai nhẹ.
“Vì lần đầu em nói với Lưu Tống rồi, sau đó Hồng Lôi lại đổi địa điểm, em không thể xác định được là có người nói cô ta hay là cô ta tự thay đổi sách lược để tránh theo dõi. Em không có ý hành động một mình, hơn nữa động tĩnh cảnh sát truy bắt tương đối lớn, em lo lắng Hồng Lôi phát hiện tình hình xung quanh không thích hợp. Cho nên em nghĩ em tự mình tới trước, đến đó rồi mới thông báo cho cảnh sát. Em với Hồng Lôi quần nhau thì cô ta sẽ không phát hiện ra cảnh sát đã bố trí rồi.”
“Lại còn viện cớ.” Lam Diệu Dương cốc đầu cô, “Cho dù là vậy em cũng có thể nói rõ cho Lưu Tống suy nghĩ của em à. Bọn họ đợi ở ngoài, em lên trước báo tín hiệu cho bọn họ xông vào, không chậm trễ. Chờ em đến rồi mới báo cũng đủ chết mười lần rồi.”
Nghê Lam lắc lắc tay anh: “Sao anh lại như vậy, trước kia anh không như thế, bây giờ chẳng đáng yêu chút nào rồi.”
“Đừng có diễn.” Lam Diệu Dương kéo tay cô xuống, bắt cô đứng ngay ngắn lại.
Nghê Lam không tình nguyện đứng thẳng lên.
“Em hứa với anh đi.”
“Em hứa với anh.”
“Xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải tìm người giúp đỡ, bây giờ em đã không phải là con sói dũng mãnh gì rồi, chấp hành nhiệm vụ bí mật gì cũng không còn ai thừa nhận. Xem phim Hollywood nhiều quá rồi đúng không? Em với Bonnie đều phải sửa lại phong cách làm việc. Chúng ta có đội nhóm, chúng ta còn có cảnh sát hậu thuẫn.”
“Ok. Đội trưởng.”
Lam Diệu Dương nhíu mày, đồ trứng muối này, không ngoan chút nào.
“Báo cáo đội trưởng, em có chút linh cảm muốn trình báo với anh.”
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ờ, em nói với anh nha, đột nhiên em nghĩ tới một vấn đề, đi thôi.”
Nghê Lam kéo Lam Diệu Dương vào phòng ngủ, chỗ đó của cô có một cái máy tính bàn, cô mở lên cho Lam Diệu Dương xem bản đồ tư duy.
“Anh xem, đột phá của Âu Dương Duệ bắt đầu từ Trần Viêm, sau đó điều tra ra An Hàng. Từ An Hàng biết được quá khứ của Tần Viễn.”
Lam Diệu Dương nhìn một chuỗi cái tên liên quan đến nhau trên màn hình, chỉ chỉ Bốc Phi: “Trong ngành giải trí mọi thứ đều bắt đầu từ anh ta, bao gồm cả Maria Hồng Lôi. Nhưng mà sau khi xuất ngoại anh ta liền không còn chút tung tích, cảnh sát liên hệ với hình cảnh quốc tế hỗ trợ cũng tìm không ra anh ta.”
“Vậy xem anh ta là An Hàng thứ hai. Anh ta không còn, bây giờ cũng không quan trọng nữa.” Nghê Lam đánh dấu tên anh ta thành màu xám. “Sau khi cảnh sát đánh phá được đầu tuyến Khương Thành này, cơ bản thế lực trong ngành giải trí đã sắp tan rã rồi. Cảnh sát bắt đầu kiểm tra Phong Phạm, Phong Phạm xong đời là chắc chắn, chỉ còn là vấn đề thời gian điều tra chứng cứ. Nhưng lúc này Tần Viễn lại tạo ra một vụ tập kích máy bay không người lái. Anh ta gây sự tình quá lớn, lớn đến nỗi không thể cứu vãn.”
“Vốn dĩ cũng không lớn như vậy. Ba phút là kết thúc rồi.”
“Hôm đó anh bày bố với cảnh sát à?” Nghê Lam hừ lạnh, “Bất luận là ba phút hay mười lăm phút, tính chất sự việc đều như nhau. Bọn họ nháo việc này lên mạng chắc chắn là có mục đích. Thông thường tấn công mạng quy mô lớn là có liên quan đến virus, hôm đó Trần Thế Kiệt cũng tra ra được virus này trên mạng, báo cáo của cảnh sát mạng cũng có nhắc đến con virus này. Con virus này dùng để ép các IP trên máy tính thành địa chỉ internet làm nguồn phân tán video, chính là sau khi anh ấn vào thì nó sẽ phân tán tiếp cho ba người, ba người đó ấn vào lại truyền đi cho chín người. Nhưng con virus này rất dễ diệt, hai ngày sau khi xảy ra sự tình, cập nhật phần mềm virus thì có thể giải quyết được rồi.”
“Vậy thì con virus này ngoài chuyện giấu mình, phân tán sợ hãi ra, còn có thể làm gì?” Lam
Diệu Dương đột nhiên phát hiện ra: “Tại sao em có thể xem được báo cáo mạng của cảnh sát?”
“Trần Thế Kiệt cho em.” Nghê Lam phủi sạch quan hệ.
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam nói: “Con virus này gây ra hỗn loạn, mạng bị tắc nghẽn, cho nên nếu có người nhân cơ hội hỗn loạn này sửa chữa hoặc tấn công một số mục tiêu khác, người khác cũng không dễ phát giác. Vừa rồi em đột nhiên nghĩ tới, tập đoàn tội phạm của Tần Viễn đột nhiên tan rã là từ vụ video phát trực tiếp này. Nếu như không có đoạn trực tiếp tấn công này, bọn Tần Viễn cũng sẽ bị bắt, nhưng sẽ không nhanh như vậy. Tiến độ điều tra của cảnh sát mặc dù rất bất lợi cho anh ta nhưng không tới mức bị diệt ngay. Trước đó chúng ta vẫn nghĩ, làm video giết người trực tiếp này là do anh ta biến thái, anh ta muốn làm nhục Âu Dương Duệ và Quan Phàn. Hiện tại mục đích này đương nhiên cũng đạt được rồi, nhưng Tần Viễn cũng bị bắt. Anh ta thậm chí còn chuẩn bị trước sẽ bị bắt.”
“Anh ta đã sắp xếp hết mọi chuyện trước khi bị bắt.”
“Đúng vậy, theo khẩu cung của Hồng Lôi, bắt đầu từ lần tấn công Quan Phàn ở bệnh viện, bọn họ đã bắt đầu bài bố rồi.”
“Đó mới giống tác phong của Tần Viễn.” Lam Diệu Dương nói: “Lần giết Khương Thành bọn họ vẫn đang tìm cảm giác kích thích mạo hiểm nhưng thất bại. Bọn họ muốn để Hồng Lôi sửa lại, nhưng bị cảnh sát nhìn thấu, Hồng Lôi không cách nào hành động được, lại thất bại. Âu Dương Duệ ra sức moi ra chuyện cũ của anh ta, An Hàng, Bốc Phi, anh ta đều không thể tránh được những thứ này.”
“Mặt ngoài nhìn anh ta đắc ý phách lối, nhưng kỳ thật anh ta vẫn luôn bị cảnh sát đuổi đánh, càng lúc càng bị động. Với cá tính của Tần Viễn khẳng định không thể nào chấp nhận được. Vì vậy, em có một suy nghĩ táo bạo.” Nghê Lam hất cằm lên: “Em cảm thấy, Tần Viễn tự thấy sắp thất thế, bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian, hành động càng nhiều sơ hở càng lớn, cho nên anh ta thẳng thắn đã làm thì làm cho trót, lấy mình ra làm kíp nổ.”
Lam Diệu Dương ngẩn người, lắc đầu: “Nghe không hiểu.”
“Giống như chương trình tự hủy chúng ta cài đặt trong máy tính. Xóa tất cả mọi thứ, nhìn thì tưởng là tổn thất lớn, nhưng máy tính vẫn còn đó, người vẫn còn đó, làm lại hệ thống mới dùng.”
Lúc này Lam Diệu Dương hiểu rồi: “Khương Thành, Phong Phạm bị điều tra, chuyện trước đây bị moi ra, nội gián trong cục cảnh sát bị bắt, tấn công Quan Phàn bị thất bại, trí nhớ của em hồi phục, một chuỗi chuyện này giống như ba lần nhập sai mật mã vậy.”
“Vụ máy bay không người lái tấn công rất biến thái rất đã, nhưng làm hỏng toàn bộ tình thế. Âu Dương Duệ bị loại, Quan Phàn bị loại, Viên cục bị loại, Lưu Tống thành nhân vật nhỏ nhoi. Tần Viễn bị bắt, tất cả mọi người đều bị bắt, tất cả mọi người đều bị thẩm tra một lần, trải qua một vòng khảo nghiệm, không có việc gì thì không sao, về sau tất cả đều vô sự.”
“Trong kế hoạch của bọn họ hẳn là Âu Dương Duệ chết, Quan Phàn chết mà Paul không bị bại lộ. Lúc mạng hỗn loạn bọn họ thừa dịp xóa hết toàn bộ chứng cứ, cho nên cuối cùng toàn bộ đều là Maria làm.”
“Kế hoạch của bọn họ quả thực xảy ra chút sai sót. Nhưng không ảnh hưởng đến kế hoạch tổng thể.” Nghê Lam nói: “Rốt cuộc có phải như chúng ta phỏng đoán hay không thì phải xem tiến độ điều tra sau này sẽ rõ. Nếu như chúng ta không sai, Hồng Lôi bị bắt, điều tra sau này khẳng định sẽ như thế chẻ tre, hiệu suất cực kỳ cao.”
“Có lẽ trong kế hoạch của bọn họ, lúc này Hồng Lôi hẳn đã chết rồi. Cô ta cầm súng chạy loạn như vậy, lúc nào cũng có thể gây ra chuyện lớn, đặc cảnh có quyền bắn chết cô ta. Chết là đương nhiên.”
“Cho nên xét nghiệm máu của cô ta dương tính với ma túy. Bọn họ hạ độc cô ta rồi.” Nghê Lam đập bàn một cái, “Ai ya, nghĩ thông suốt chuyện này đột nhiên em thấy chúng ta đánh giá quá thấp Tần Viễn rồi, anh ta không chỉ là một tên biến thái mà thôi.”
“Không phải.” Lam Diệu Dương nói: “Chúng ta đánh giá anh ta quá cao.”
“Cái gì?”
“Anh ta chỉ là thương nhân. Anh ta có siêu thì cũng chỉ có thể khống chế được camera toàn thành phố, anh ta có thể moi móc đời tư của người khác, bắt trúng chỗ đau của người khác, anh ta có súng, có tiền, nhưng trước mặt công chúng anh ta chỉ là một thương nhân.” Lam Diệu Dương nói: “Sau khi anh ta bị giam, không phải còn một K đó sao?”
Nghê Lam gật đầu: “K sai khiến Bốc Phi làm việc, sai Maria làm việc, K mới là lão đại. Theo lẽ thường mà nói Tần Viễn hẳn là K.”
“Chúng ta theo giả thiết của Viên cục và Quan Phàn, Chúc Minh Huy có điểm đáng nghi, Chúc Minh Huy và Tần Viễn cùng một bọn, dựa vào cái gì mà Tần Viễn là lão đại của Chúc Minh Huy?” Lam Diệu Dương hỏi.
Nghê Lam im lặng.
“Bọn họ tạo ra hỗn loạn trên mạng kia để thừa cơ xóa chứng cứ, vậy nhất định bọn họ đang rất gấp, cần xóa bỏ quy mô lớn trong thời gian ngắn. Tại sao lại gấp gáp như vậy, nếu quả thật bị điều tra ra cái gì, là Tần Viễn sợ hơn hay là Chúc Minh Huy lo lắng hơn?” Lam Diệu Dương nói.
“So với Tần Viễn, Chúc Minh Huy càng rõ hơn rốt cuộc cảnh sát sẽ nghiền nát Tần Viễn tới mức độ nào. Tần Viễn còn đang khiêu khích cuồng vọng, ông ta lại càng rõ cảnh sát đã chạm tới biên giới nào. Bởi vì ông ta là sếp của tổ chuyên án.” Nghê Lam đấm tay một cái: “Ai ya, thật muốn lén coi điện thoại ông ta.”
Lam Diệu Dương liếc cô một cái, anh cũng muốn xem. Thật sự là anh bị Nghê Lam làm hư rồi, “Đừng làm loạn, Viên cục còn không dám đụng vào ông ta.”
“Vậy kêu Âu Dương Duệ đụng?”
“Âu Dương Duệ còn nằm đó.”
Vẻ mặt Nghê Lam tiếc nuối: “Việc này nhất định phải thương lượng một chút với Viên cục, Âu Dương Duệ và Quan Phàn. Em phải nói cho Trần Thế Kiệt, hiện tại ông ấy đang theo dõi sát trên mạng. Chuyện máy bay không người lái có còn xảy ra hay không bây giờ chúng ta còn không biết. Để Trần Thế Kiệt điều tra thêm xem sao.”
Nghê Lam có phần hưng phấn, đứng lên đi vài bước: “Anh nói xem, rốt cuộc cảnh sát đã đụng đến biên giới nào?”
Lam Diệu Dương suy nghĩ. Nghê Lam lại đột nhiên nhớ tới: “Trước đó không phải nói anh Châu tìm ra phần mềm điện thoại bảo mật riêng của Thụy Đạt sao, em không tra ra được liền bỏ qua một bên, để em tìm tiếp.” Nghê Lam nói làm là làm, bắt đầu gõ máy tính.
Lam Diệu Dương vẫn đang suy nghĩ, nghĩ một hồi liền buồn ngủ: “Anh nằm chỗ em một chút.”
“Ok a.”
Lam Diệu Dương để nguyên đồ nằm trên giường, vừa nhìn đã thấy sắp 3 giờ rồi, anh định cài báo thức: “Mai anh còn phải họp.”
“Vậy anh ngủ nhanh đi. Em điều tra thêm chút, xíu nữa gởi tin tức cho bên nhóm Trần Thế Kiệt.” Nghê Lam cũng không quay đầu lại.
Lam Diệu Dương cũng muốn tìm ra là biên giới gì, nhưng anh buồn ngủ quá, một hồi liền thiếp đi.
Lúc Lam Diệu Dương tỉnh lại, nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu, sau đó rất nhanh tỉnh táo, phát hiện ôm Nghê Lam trong lòng, tay Nghê Lam đang lục lọi trong giường, cho nên anh bị chọc tỉnh dậy.
Lam Diệu Dương ngồi dậy, “Em tính làm gì?”
“Hình như điện thoại em rung một cái.” Nghê Lam nhắm mắt, buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi.
Lam Diệu Dương tìm thấy điện thoại của cô ở đầu giường, nhét vào trong tay cô.
“Anh có thể giúp em mở mắt ra không?” Nghê Lam nói.
Lam Diệu Dương hôn nhẹ lên mí mắt cô.
Nghê Lam nói thầm một câu: “Còn một bên nữa.”
Lam Diệu Dương lại thân thiết hôn bên còn lại.
Nghê Lam thở dài: “Sao anh không nói anh giúp em xem một chút.”
“Em không có đưa ra yêu cầu.”
Nghê Lam lại thở dài, mở mắt ra nhìn điện thoại, nhìn thoáng qua liền ném di động cho Lam Diệu Dương: “Anh xử lý chút đi, ông chủ.”
“Cái gì?” Lam Diệu Dương nhận lấy điện thoại rồi nhìn.
Là tin nhắn của Lý Mộc.
‘Đừng nói tôi không thông báo cho cô. Bây giờ chó săn toàn thành phố ngoại trừ tôi đang ngồi chờ ngoài biệt thự của cô, đều biết tối qua tiểu Lam tổng đi vào mà không có ra, liền chờ bắt chứng cứ anh ta qua đêm ở đây.’
Lam Diệu Dương: “…”
Bây giờ chó săn còn siêu hơn sát thủ rồi?
Lam Diệu Dương thở dài một hơi, mẹ nó, hôm nay anh còn phải báo cáo với thành viên hội đồng quản trị.