Hồng Lôi bị áp giải đi. Cô hét to tên Nghê Lam nhưng rất nhanh sau đó đã bị ấn lên xe cảnh sát.
Thiệu Gia Kỳ ôm Nghê Lam, nước mắt nước mũi chảy nức nở. Nghê Lam vỗ vỗ cô.
“Lam ca à!” Thiệu Gia Kỳ đấm ngực vừa khóc vừa kể lể, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lam Diệu Dương. Cô lập tức đứng thẳng dậy, cố gắng mò túi, thế mà lại mò ra được một bịch khăn giấy. Thiệu Gia Kỳ lau mặt mình sạch sẽ, lại lặng lẽ lau sạch áo cho Nghê Lam. Sau đó Lam Diệu Dương đã đi tới trước mặt.
“Chào Lam tổng.” Thiệu Gia Kỳ chào hỏi đàng hoàng nhưng hốc mắt cô vẫn đỏ, đầu tóc rối bời, dáng vẻ có chút chật vật lại đáng thương.
“Có chuyện gì vậy?” Lam Diệu Dương hỏi cô.
Thiệu Gia Kỳ không dám nói linh tinh, mọi người đều nói tiểu Lam tổng rất dễ nói chuyện nhưng cô vẫn hơi sợ.
Nghê Lam đứng ở bên cạnh nói lại một lượt sinh động như thật. Bên cạnh có một vị cảnh sát tới thúc giục, nói Thiệu Gia Kỳ chuẩn bị một chút, cần đưa cô đến cục cảnh sát lấy lời khai. Thiệu Gia Kỳ đáng thương nhanh chóng gật đầu, cô nói Hồng Lôi trói cô ở trong nhà một hồi, nói lung tung rất nhiều thứ, còn dùng điện thoại của cô để ghi âm, điện thoại đang để ở nhà, nói cảnh sát cùng cô quay về nhà lấy.
Sau khi cảnh sát báo cáo xong thì đi cùng Thiệu Gia Kỳ. Lam Diệu Dương nhìn bóng lưng Thiệu Gia Kỳ, nhất thời có chút mềm lòng, liền gọi cô lại: “Thiệu Gia Kỳ.”
Thiệu Gia Kỳ dừng bước.
“Nghỉ ngơi hai tuần, xử lý mọi việc rõ ràng rồi tới Blue làm việc đi.”
Nhất thời hai mắt Thiệu Gia Kỳ sáng rõ. Cô ngại không dám mở miệng với Nghê Lam, hơn nữa tình hình hiện tại của Nghê Lam cũng không ổn, cô không dám nghĩ Nghê Lam có thể giúp được cô, không ngờ Lam Diệu Dương lại tự mình mở miệng.
Thiệu Gia Kỳ đảo mắt nhìn Nghê Lam, lại nhìn về phía Lam Diệu Dương: “Cám ơn Lam tổng. Tôi muốn hỏi chút, tôi dẫn dắt nghệ sĩ nào vậy?”
Không đợi Lam Diệu Dương trả lời, Thiệu Gia Kỳ lại nói: “Tôi dẫn dắt người mới cũng được, không cần quá nổi tiếng.”
Nghê Lam: “…” Cái này là ghét bỏ ai đây?
Lam Diệu Dương nói: “Không có người mới. Lúc đó cô cứ tới công ty trước, tôi kêu giám đốc quản lý nghệ sĩ sắp xếp, có lẽ tạm thời theo lệnh anh ta, làm quen một chút, ok không?”
“Được, được chứ.” Thiệu Gia Kỳ vui mừng dẫn cảnh sát đi. Gặp họa được phúc, tốt quá rồi. Thiệu Gia Kỳ vui vẻ nói với cảnh sát nọ: “Tôi lên rồi sẽ giúp các anh đăng Weibo giải thích sự tình, không phải cảnh sát hại người, mà Weibo kia của Hồng Lôi nói láo.”
Cảnh sát nói với cô: “Đừng đăng Weibo lung tung, không tốt cho cô đâu. Tôi phải báo cáo lại với cấp trên một chút, xem thử tình hình thế nào. Kỳ thực cảnh sát chúng tôi sẽ làm sáng tỏ. Cô có bị thương không, có cần đi bệnh viện trước không hay đi thẳng tới cục cảnh sát…”
Thiệu Gia Kỳ và cảnh sát đã đi xa, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không nghe được. Lam Diệu Dương quay đầu nhìn Nghê Lam, Nghê Lam hừ hừ với anh, bắt chước giọng điệu anh: “Thiệu Gia Kỳ, đến chỗ tôi làm việc đi. Tiểu Lam tổng ha…”
“Nói khó nghe cái gì đó?” Lam Diệu Dương kéo cô tới trước mặt, đẩy áo cô ra xem.
Vừa lúc Lưu Tống đi qua gọi Nghê Lam cùng về ghi khẩu cung, thấy thế nói: “Làm gì thế!”
Lam Diệu Dương hùng hổ thẳng thừng: “Kiểm tra cô ấy có mặc áo chống đạn không.”
Lưu Tống: “…Đang chỗ đông người, chú ý hình tượng chút.”
Nghê Lam chủ động cởi áo khoác ngoài ra cho Lam Diệu Dương nhìn: “Mặc rồi.”
Lưu Tống: “…” Thật là phục hai người này luôn.
Nghê Lam lại phải đi lấy khẩu cung, hiện giờ cô quả thực quá quen với quy trình này rồi. Lam Diệu Dương đi cùng cô, trên đường hai người lại cẩn thận nói chuyện chi tiết. Nghê Lam thông báo sự tình cho Bonnie.
Gần đây Bonnie cực kỳ bận. Lệnh truy sát Lawrence Kim trên dark web lại xuất hiện, sát thủ trên dark web dậy sóng. Nhưng không ai nhận nhiệm vụ, bởi vì số tiền thưởng là 0. Cái này khác rất nhiều so với lúc trước.
Nghe nói là người tuyên bố treo thưởng sẽ tự mình ra tay.
Nhưng sát thủ trong các diễn đàn trên dark web đã thảo luận rất nhiều, có người mới nhao nhao muốn thử, rất muốn một trận thành danh. Nhưng Lawrence Kim đã mất rất lâu rồi, bây giờ ra lệnh truy sát ầm ĩ, lại không có ai nói Lawrence này hiện tại đang ở đâu.
Vậy giết con gái ông ta thì sao? Con gái ông ta không tên tuổi, không biết xuất hiện từ chỗ nào. Mặc dù đoạn chiến máy bay không người lái rất siêu, nhưng loại máy bay không người lái này nhắm không chuẩn, hoàn cảnh cũng có lợi với cô ta, cho nên không nhìn ra được thực lực của cô ta thế nào.
Mọi người còn bới ra được chương trình giải trí thi thố của cô. Cái này lại càng chọc cười, thật đúng là chơi trò chơi.
Cho nên, có cần phải giết con gái ông ta không? Mọi người đã thảo luận rất kịch liệt. Giết con gái ông ta rồi, Lawrence Kim chưa chết khẳng định sẽ xuất hiện, giết chết Lawrence Kim mới quan trọng. Nhưng khả năng lớn là Lawrence Kim chết rồi, hơn nữa đến Trung Quốc quá mạo hiểm.
Thảo luận của nhiều hacker cũng cực kỳ sôi nổi, mọi người còn truy tìm ai là người phát ra lệnh truy sát, tìm xem Lawrence Kim ở đâu. Nhớ năm đó Lawrence Kim cũng là nhân vật lão làng trên diễn đàn hacker của dark web, bài đăng của ông vẫn còn lưu lại.
Hiện tại Bonnie đang nắm bắt cơ hội này, nhờ đám bạn bè của mình truy lùng Bird.
Năm đó trước khi ông ‘chết’, Paul đã rút ra được bài học từ cha hắn, cực kỳ khiêm tốn, hành động bí mật cực kỳ giỏi. Người dưới quyền ít nhưng chất lượng, ai ai cũng là cao thủ, hơn nữa tuyệt đối trung thành. Bọn họ không mưu tài, không cầu nổi danh, chỉ một mực muốn giết chết Lawrence, giết chết bạn bè người thân thích để hành hạ Lawrence. Nếu Lawrence không chết, hành động báo thù của Bird vẫn còn tiếp tục.
Cái chết của Lawrence khiến Paul càng bành trướng, ngành chấp pháp bó tay khiến hắn càng thêm điên cuồng. Những năm gần đây bắt đầu khoa trương, hình thức của bọn họ càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng tàn nhẫn, biến tướng thành một trò chơi. Nhưng khống chế của Paul với Bird vẫn nghiêm mật, thành viên vẫn ít mà chất, nhận nhiệm vụ cũng rất kén chọn. Kiêu căng nhưng thận trọng, kiêu căng tới mức có một vài nhiệm vụ sẽ có báo trước, nhưng cẩn trọng chính là cho dù có báo trước anh cũng không bắt được hắn.
Bird chỉ tiếp nhận công việc do người quen thuộc giới thiệu, không tham gia hoạt động của những dark web khác. Bọn họ chỉ thể hiện uy danh trên dark web, chứ không lộ ra vết tích, không giao dịch.
Chỉ là lần này ngoại lệ mất khống chế.
Vì để hả giận mà Paul một lần nữa quay về diễn dàn dùng mười năm trước. Hận không thể công bố cả thiên hạ, nói cho mọi người hắn ta muốn giết chết Lawrence Kim. Hắn còn lục tìm manh mối khắp nơi, tìm kiếm tung tích Nghê Lam từ nhỏ đến lớn. Vì trước đây có con cá lọt lưới Nghê Lam này, vậy có thể còn cái khác nữa không.
Những hành động này của hắn đã mang lại cơ hội cho Bonnie và bạn bè của ông.
Cộng thêm mấy năm truy tìm Bird của cảnh sát hình sự quốc tế, cũng có một chút tích lũy, lần này lại hợp tác chặt chẽ với Bonnie. Jerry cũng không có thời gian để ý tới phía Lưu Tống, anh quay trở về Pháp, sắp xếp người kết nối với người của Bonnie.
Phía Lưu Tống, bắt được Maria về kết án là chuyện lớn. Toàn bộ tổ chuyên án cực kỳ phấn chấn. Chúc Minh Huy cũng nhanh chóng quay về văn phòng lúc nửa đêm, đích thân chủ trì công việc.
Mọi người không hề vội vàng thẩm vấn ngay, sau khi Hồng Lôi bị bắt về la lối lớn tiếng, tự nói sẽ bị hại chết. Lưu Tống sắp xếp người mặt đối mặt trông chừng cô, Hồng Lôi ầm ĩ một trận, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cảnh sát rất xem trọng dư luận công chúng, sau khi sự tình có kết quả đã ra thông báo rất nhanh, nói xảy ra chuyện bắt cóc con tin, cảnh sát đã xử lý, bắt được kẻ bắt cóc, thành công nghĩ cách cứu được con tin, hiện trường không có người thương vong. Dưới sự đồng ý của cảnh sát, Thiệu Gia Kỳ cũng đăng Weibo làm sáng tỏ sự việc.
Lần này mọi người lại xôn xao. Nửa đêm rồi toàn chuyện lớn để bàn tán.
Cũng có người nói: ‘Nhất định là như vậy rồi, chứ còn có thể sao nữa? Cảnh sát sẽ không sai đâu.’
Có người lại mắng: ‘Tôn trọng sự thật không được hả? Cái hũ giấm này có chút buồn nôn rồi. Người ta nói rồi anh còn không tin, thế còn muốn gì? Có chuyện thì nói ra, có chứng cứ thì lôi ra. Nói lời phải có lý, buồn nôn ai nữa?’
‘Không có chuyện sao? Chứng cứ thì đầy ra!’ Sau đó có người kể ra một loạt ví dụ tiêu cực liên quan đến việc cảnh sát điều tra, trong đó có tuyên bố của tập đoàn Viễn Bác.
Tổ chuyên án hoàn toàn không có thời gian để ý đến lời bàn luận trên mạng, Lưu Tống báo cáo vắn tắt việc bắt Maria với các vị lãnh đạo, kết hợp với lãnh đạo của các tổ nhỏ để làm công tác chỉ thị.
Cục an ninh mạng đã cầm được phân tích dữ liệu sơ bộ máy tính Hồng Lôi do phòng phân tích vật chứng điện tử của tổ chuyên án làm, bọn họ liền tiếp tục điều tra dark web dựa trên đầu mối mới này. Tập trung điều tra Maria cùng với ID của những người liên quan, những proxy server Hồng Lôi thường hay dùng, các địa chỉ dark web đã từng đăng nhập, v.v.
Khoa kiểm nghiệm cử ra ngoài rất nhiều người, kiểm tra nhà và xe của Hồng Lôi cùng với nhà Thiệu Gia Kỳ. Trong tổ còn tiến hành lục soát tìm vật chứng trong đồ vật tùy thân lúc Hồng Lôi bị bắt, trong đó có một cái laptop cô nhắc tới, mọi người đều rất xem trọng. Tổ trưởng đeo găng tay lấy laptop trong ba lô Hồng Lôi ra, chụp ảnh, lấy dấu vân tay, gỡ ổ cứng ra, dùng machine learning sao chép dự phòng hàng loạt, không dám xảy ra sai sót ở bước nào.
Nhưng lúc kỹ thuật viên vừa xem số liệu và dung lượng lớn nhỏ của dữ liệu dự phòng đã thấy không đúng. Hai ba người xung quanh đều nhìn chằm chằm, nhanh chóng đi gọi Lưu Tống.
Đoạn ghi âm Hồng Lôi ghi âm ở nhà Thiệu Gia Kỳ đã được lấy qua, mỗi câu cô nói đều được ghi lại đối chiếu từng chữ một. Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam cũng lần lượt tiến hành lấy khẩu cung.
Nghê Lam ra khỏi phòng thẩm vấn liền đi tìm Lam Diệu Dương, vừa quay đầu đã nhìn thấy sắc mặt Lưu Tống khó coi đứng trước cửa sổ gọi điện thoại. Lam Diệu Dương đi qua đón Nghê Lam cũng nhìn thấy rồi.
“Sao thế?” Hai người đợi Lưu Tống cúp điện thoại rồi hỏi.
Lưu Tống đưa bọn họ đến góc khuất nói: “Hệ thống trong laptop Hồng Lôi đã bị xử lý qua rồi, bên trong không có chứng cứ gì.”
Trong lòng Nghê Lam rơi thỏm một cái: “Cái máy tính cô ta khóc lóc hô hào chỉ thiếu điều lăn lộn nói đây là cọng cỏ cứu mạng cô ta, tìm tôi qua làm chứng sao chép lại dữ liệu hả?”
“Đúng.”
Nghê Lam liền cười: “Lần này cô ta sẽ lại nói, xem đi, rơi vào tay cảnh sát các ông liền không còn chứng cứ gì rồi.”
Lưu Tống tức giận trừng cô, cười trên nỗi đau của người khác hả.
Lam Diệu Dương ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Hệ thống bị đụng qua khi nào?”
“Hôm máy bay không người lái tập kích.”
“Chuyện này phải hỏi cô ta một chút chứ? Lúc đó laptop của cô ta ở đâu, ai có khả năng động vào đồ đạc của cô ta.”
Lưu Tống gật đầu, cái này đương nhiên phải hỏi. Ông nói: “Vẫn còn một điểm, tinh thần cô ta không ổn lắm, cho nên chúng tôi tiến hành xét nghiệm máu cho cô ta, máu cô ta dương tính với ma túy.”
“Vì vậy cô ta hưng phấn, đa nghi, táo bạo lại còn nói cực kỳ nhiều.”
“Đúng.”
Nghê Lam im lặng: “Cô ta xong đời rồi, đúng không?”
“Trong ghi âm chính miệng cô ta thừa nhận giết Tôn Tịnh. Cô ta còn thừa nhận cô ta quay hình việc Khương Thành giết người, nói cách khác, cô ta tham dự vào vụ án giết người kia của Khương Thành. Còn chuyện rửa tiền, đe dọa La Văn Tĩnh, v.v. Cô ta thừa nhận mình là Maria, mà tất cả những việc chúng tôi tra ra được đều do Maria chủ trì. Tuy cô ta nói linh tinh nhưng từ lời cô ta tôi hiểu cô ta muốn nói Maria không phải chỉ mình cô ta, nhưng cô ta phải chứng minh.”
“Sẽ tìm được chứng cứ.” Lam Diệu Dương cổ vũ sĩ khí mọi người, “Không phải mấy ông có rất nhiều phương pháp công nghệ cao để điều tra ghi chép trước đây sao, chắc là phải có lịch sử IP đăng nhập, chỉ cần một địa điểm đăng nhập không khớp với hành tung của Hồng Lôi không phải được rồi sao?”
Lam Diệu Dương cũng không quan tâm hiểu hay không, dù sao cứ nói bừa.
“IP có thể làm giả, hơn nữa lịch sử ghi chép trước đây đều đã mất. Laptop của cô ta bị xóa sạch rồi.” Lưu Tống nói: “Quan trọng nhất chính là, sau khi Tần Viễn bị bắt giam, K còn liên lạc với cô ta. Trong đoạn ghi âm cô ta nói K nói liên quan gì tới Tần Viễn, cảnh sát là đồ ngu.”
Lam Diệu Dương: “…”
Lưu Tống lại nói: “Đoạn ghi chép hội thoại chúng tôi tìm được trong máy tính bàn nhà cô ta, K cũng không liên quan gì tới Tần Viễn.”
Lam Diệu Dương nhíu mày, đây là bày ra một màn kịch lớn cho Tần Viễn thoát tội sao?
“Hai người về trước đi.” Lưu Tống nói: “Bây giờ mới thực sự chính thức đọ sức. Biết Maria là ai là đột phá lớn của chúng ta. Chúng ta có được rất nhiều đầu mối mới, bất luận có phải đối phương cố tình bày binh bố trận hay không, chúng ta đã tóm được đầu dây, có lẽ mấy chuyện sau đó sẽ dễ dàng xử lý hơn, khẩu cung của tất cả những người bắt trước đó, những manh mối trên mạng, đều phải kiểm tra đối chiếu cẩn thận, rất tốn thời gian. Khả năng lớn K ở bên ngoài chính là Paul, chúng tôi sẽ tìm được hắn ta.”
Nghê Lam không nói gì, đang suy nghĩ.
Lưu Tống lại nói: “Hai người về nghỉ ngơi đi, có bất kỳ tiến triển nào tôi sẽ thông báo cho hai người. Có thể còn cần hai người quay lại một lần nữa.”
“Tại sao K là Paul?” Lam Diệu Dương đột nhiên hỏi.
“Hội thoại giữa Hồng Lôi với hắn ta đều bằng tiếng Anh.”
“Là quy định của diễn đàn hay thói quen ngôn ngữ?” Lam Diệu Dương nói: “Có một số diễn đàn chỉ cho dùng tiếng Anh.”
Lưu Tống gật đầu: “Tôi sẽ cho kiểm tra.”
“K này với Maria đã liên lạc mấy năm rồi, Paul thì gần đây mới tham gia. Cách hắn ta nói chuyện, dặn dò chuyện tỉ mỉ, có thể không khác gì mấy với K trước đó, khiến Maria không chút nào nghi ngờ?” Lam Diệu Dương lại nói.
Lưu Tống nói: “Chuyện này đương nhiên cũng cần kiểm tra cẩn thận.”
Nghê Lam đột nhiên bật cười, vỗ vỗ vai Lam Diệu Dương, vẻ mặt tự hào. Lam đáng yêu nhà cô bây giờ quá có hình tượng thám tử rồi.
Lam Diệu Dương quay đầu nhìn cô. Thấy được biểu cảm của cô liền biết cô đang nghĩ gì.
Nghê Lam ngửa mặt lên nhìn mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cười thân thiết.
Hiểu ngầm đến cực kỳ gai mắt.
Lưu Tống phẩy tay đuổi người, “Mấy người mau về nghỉ ngơi đi. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm, có thông tin gì sẽ báo cho hai người.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam sánh vai đi.
Lưu Tống nghe thấy giọng nói càng ngày càng xa của Lam Diệu Dương: “Anh cảm thấy là người Trung Quốc…”
Lưu Tống nghiêm túc suy nghĩ.
Paul bị tiếng rung điện thoại làm tỉnh dậy. Hắn nhận điện.
“Boss, chúng tôi nhập cảnh rồi, rất thuận lợi.” Một người phụ nữ cao gầy tóc đỏ nói tiếng Anh, cạnh cô ta là một người đàn ông tóc nâu cao to cường tráng. “Tôi đưa theo đủ người rồi. Đã tìm xong xe, lái đến chỗ anh chắc cần hai ngày.”
“Ok.” Paul đáp lại một tiếng.
“Thật sự không cần lo lắng K sao, nơi này dù sao cũng là địa bàn của hắn.”
“Hắn không rảnh, không cần để ý hắn.”