"Dì nhỏ, dì..." Như thế nào lại?
Thịnh Tư Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay dì nhỏ, chuyện xảy ra khi nào? Cô thế mà lại không phát hiện.
Hai người đi vào thư phòng nói chuyện, bảo người tài xế tạm thời đợi ở phòng khách dưới lầu.
Đi vào, dì nhỏ liền ngồi trên ghế cạnh bàn mạt chược, thản nhiên nói với Thịnh Tư Hạ, "Chuyện bắt đầu vào năm ngoái, đã gần một năm rồi."
Thịnh Tư Hạ ngập ngừng, lòng đầy nghi vấn nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Đã một năm, dì nhỏ giấu thật kĩ càng, mọi người trong nhà không ai hay biết, khó trách trước đây bà ngoại giới thiệu đối tượng đều bị dì nhỏ cự tuyệt.
Cô còn cho rằng dì nhỏ bị tổn thương bởi chồng cũ chưa gượng dậy nổi nên mới kháng cự tình cảm như vậy.
Hóa ra là do cô biết quá ít, dì nhỏ sớm đã có tính toán cho riêng mình.
Thịnh Tư Hạ không ngồi xuống, chỉ đứng cạnh cửa. Ở khoảng cách này, cô không thấy rõ vẻ mặt của bà, vì vậy tiếp tục hỏi, "Trước kia người nọ làm gì? Tại sao không nói cho mọi người biết?"
"Cái gì mà người này người nọ, ông ấy có tên, là Trương Minh Lễ, nếu con đã biết, không gọi ông ấy là dượng thì ít nhất phải kêu một tiếng Trương tiên sinh." Ngữ khí dì nhỏ có chút nặng nề, "Tôn trọng một chút."
Thịnh Tư Hạ cũng tức giận, "Sự tôn trọng của con dựa vào nhân phẩm của ông ta."
"Vì cái gì, bởi vì ông ấy ở bên một người phụ nữ trung niên giàu có là dì thì chính là tham lam vật chất phù phiếm mà không tốt? Hay là con cảm thấy, dì nên ôm số tiền đó mà sống cô độc hết quãng đời còn lại mới tính chết già?"
Cô bị sốc mà nói, "Con không phải có ý đó."
"Minh Lễ giống với dì đều từng ly hôn, có một người con gái 5 tuổi, tiền tiết kiệm so ra kém số lẻ của dì, nhẫn cưới đều lấy tiền của dì mua, có vấn đề gì, dì vui, ai cũng không quản được!" Ngữ khí Thịnh Uyển Nhu vô cùng tức giận.
Bà đối với Thịnh Tư Hạ trước giờ luôn hòa nhã thân thiết, chưa từng nói lời nặng nề như vậy.
Thịnh Tư Hạ không hiểu, rõ ràng dì nhỏ bị Lâm Thụ Khiêm dòm ngó tiền bạc trên người rồi ly hôn, hiện tại làm sao lại muốn giẫm lên vết xe đỗ?
Cô cũng không phải ghét bỏ Trương Minh Lễ không có tiền, cũng không có suy đoán ác ý gì về động cơ ông ta tiếp cận dì nhỏ, nhưng ngay cả nhẫn cưới còn là người phụ nữ mua, vừa rồi trong tay xách theo những túi mua hàng, cũng không thiếu món hành hiệu xa xỉ dành cho đàn ông, thật sự khiến người khác không có hảo cảm.
"Dì không thể một sai lầm mà phạm hai lần nữa!"
"Hạ Hạ, dì nhỏ đã không còn trẻ, không có thời gian yêu đương thắm thiết, chỉ mong muốn có một ai đó nguyện ý quan tâm chăm sóc mình." Thịnh Uyển Nhu buồn bã nói, "Chị ở nước ngoài, con đi nơi khác học tập, cha mẹ đã già, ngày tháng sau này ai có thể cùng dì trải qua? Dì không có con, không có điểm tựa, chỉ có thể cố gắng hết mình khiến cho bản thân sống vui vẻ một chút, có gì sai sao?"
Thịnh Tư Hạ từ tận đáy lòng mà nói, "Con sẽ quan tâm chăm sóc dì."
"Con? Sớm muộn cũng sẽ kết hôn, có gia đình của mình, nhiều nhất là vào những ngày lễ đến thăm dì thôi."
Cô không biết vì sao dì lại có những suy nghĩ bi quan như thế, nhưng bà nói không sai, khiến Thịnh Tư Hạ không thể bác bỏ.
Cô lui về sau một bước, dựa lưng vào tay nắm cửa, cảm thấy bất lực từ sâu thẳm trong lòng.
Tựa như quay về khoảng thời gian dì nhỏ và Lâm Thụ Khiêm tranh chấp ly hôn, cũng là cảm giác bất lực này vì cô không thể làm gì được.
Mỗi khi nó xảy ra, cô liền muốn chạy trốn đi, rời khỏi tình trạng đau lòng này.
Dì lại nói, "Hôm qua ta thấy trong tủ giày có một đôi giày, ngoài cửa còn có xe, là bạn trai con sao?"
Thịnh Tư Hạ trầm mặc không nói.
"Dì tôn trọng quyền tự do kết bạn của con, có có thể nào tôn trọng dì như vậy được chứ?"
Cô quay lưng lại, vặn tay nắm cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô muốn nói rằng mình không bao giờ thiếu tôn trọng dì, chỉ sợ bà lại giẫm lên vết xe đỗ, lặp lại sai lầm như lần trước.
Nhưng với tình huống hiện tại, nói nhiều cũng vô dụng, dì nhỏ có quan điểm của riêng mình và Thịnh Tư Hạ cũng thế, hai người không ai thuyết phục được ai.
Vừa bước khỏi cửa, cô nghe thấy tiếng Thịnh Uyển Nhu từ phía sau vang lên, "Hôm nay ta sẽ để Minh Lễ dọn vào ở, hy vọng hai người có thể hòa thuận sống chung."
Cô không thể nhịn được nữa, quay đầu hỏi lại, "Nếu không thể thì sao?"
Ánh mắt xa lạ của dì đã nói lên thái độ hiện tại.
Cô còn có thể nói gì khác? Thịnh Tư Hạ đi xuống lầu, lấy điện thoại từ trên bàn trà, thậm chí không nhìn Trương Minh Lễ một cái liền mở cửa đi ra ngoài.
Sau giờ tan tầm hôm nay, cô cố tình không ăn cơm trước chỉ vì muốn chờ dì nhỏ sau khi trở về có thể cùng nhau ăn bữa tối.
Không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy.
Đi dọc theo con đường quen thuộc đến cửa ra vào của tiểu khu, bất tri bất giác lại đến trước cửa nhà Phó Diệc Sâm. Trời đã tối, trong nhà không sáng đèn, có vẻ như hắn không về hoặc đã đi nơi khác.
Với số tài sản của Phó Diệc Sâm, có thể tưởng tượng được hắn không chỉ có mỗi nơi này để ở.
Ban đêm yên tĩnh, trên đường chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của cô, chiếc bóng bị đèn đường kéo dài ra, khiến nó trông càng thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Thịnh Tư Hạ quẹo vào cửa sắt, ở trước cửa nhà hắn, quyết định sẽ không tùy tiện đi vào. Cô định sẽ rời đi, lại thấy trong vườn hắn có bụi hoa nho nhỏ màu đỏ.
Không thể lấp đầy bụng, nhưng vị ngọt ngào này ít nhất có thể đem lại cho cô chút an ủi, khiến cho đêm nay không cần quá mức cô đơn buồn chán.
Cô ngồi xổm xuống ở rìa vườn, cẩn thận tránh đi bùn đất để không làm bẩn đôi giày mới cô vừa mua cách đây 3 ngày trước. Đôi giày Muller được trang trí với những vòng bằng lông thắt lại, hợp thời trang nhưng không đủ giữ ấm, làm mắt cá chân cô phải trực tiếp chống chọi với ừng đợt gió thu hiu quạnh.
Trong khi hút hoa, cô lục lại danh bạ điện thoại, tìm xem ai có thể làm phiền một chút.
Thịnh Tư Hạ vừa rồi ra cửa quá vội, chỉ mang theo di động, giấy tờ tùy thân cũng không mang, đêm nay ngay cả khi cô muốn vào khách sạn ở cũng không được.
Ngay cả thẻ từ căn hộ Phó Diệc Sâm cho cô cũng không mang theo bên mình.
Mãi đến tối nay cô mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu ngốc, đang ở tuổi đôi mươi nhưng trước giờ cô chưa bao giờ lên kế hoạch cho bản thân một cách nghiêm túc. Không có tiền gửi ngân hàng hay bất kì kế hoạch nào, mỗi tháng chỉ sống dựa vào thu tiền thuê nhà, cũng coi như cuộc sống đầy đủ, chỉ là trước giờ chưa nghĩ tới, có một ngày cô sẽ rời khỏi nhà của dì nhỏ.
Vẫn còn trong tình huống quẫn bách này.
Không tiền tiết kiệm, không nhà ở, không bạn trai... Cô cũng coi như một nhân viên ba không đúng nghĩa.
May mắn thay, cô vẫn còn có Diêu Giai Đình.
Hôm nay khi tám chuyện trên WeChat, Diêu Giai Đình nói rằng hôm nay cô ấy sẽ không tăng ca, vì thế nên Thịnh Tư Hạ mới có thể không cảm thấy gánh nặng tâm lí mà gọi điện.
Ai ngờ được...
"Ôi, Hạ Hạ, thật không khéo, tớ đang chuẩn bị ra ngoài đi hẹn hò." Giọng nói Diêu Giai Đình mang theo sự ngọt ngào, không cần đoán, nhất định là cô ấy đã gặp tình yêu mới của đời mình.
"Là ai? Tại sao không nghe cậu nhắc đến?"
Diêu Giai Đình cười nói, "Bát tự còn chưa coi đâu, tớ vừa gặp hôm qua, chờ thành đôi nhất định sẽ mời cậu ăn cơm."
"Hôm qua mới gặp hôm nay liền hẹn hò?" Từ khi nào nhịp sống của mọi người lại trở nên nhanh như vậy?
"Cậu với Tần Duệ không phải cũng rất nhanh sao? Đúng rồi, tớ quên hỏi cậu, gần đây tiến triển tới đâu rồi?" Cô ấy hỏi thật sự bát quái.
Thịnh Tư Hạ khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Tần Duệ là ai?"
Không hổ là bạn tốt, Diêu Giai Đình nghe một chút liền hiểu, cô ấy vội vàng nói, "Không cần phải nói gì cả, tớ đều hiểu! Xem ra, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Phó Diệc Sâm nha."
"Liên quan gì đến Phó Diệc Sâm?" Thịnh Tư Hạ thấp giọng, biết rõ bốn phía không có ai, vẫn không nhịn được mà chột dạ.
Diêu Giai Đình cười, "Đúng vậy, không phải việc của anh ta, một chút liên quan cũng không có."
"................" Thịnh Tư Hạ một câu cũng không nói nên lời.
"Quên đi, tớ còn vài phút nữa, sẽ ở đây chỉ giáo cậu." Diêu Giai Đình thở dài, "Tớ hỏi cậu, lúc đau buồn khổ sở, người đầu tiên cậu nghĩ đến là ai? Mua quần áo, trang điểm đẹp, cậu sẽ cho ai xem? Đồ ăn ngon cậu muốn chia sẻ với ai? Ở cùng ai khiến cậu thoải mái nhất?"
Trái tim Thịnh Tư Hạ chùng xuống, đã có đáp án, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Đương nhiên là cậu, chị em tốt của tớ."
Diêu Giai Đình quá lười để nói với cô, "Cậu nói dối, còn lâu tớ mới tin."
Thịnh Tư Hạ không nhịn được cười thành tiếng, cúp điện thoại, để Diêu Giai Đình đi hẹn hò.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, hai chân tê cứng, muốn rời đi, nhưng không biết mình có thể đi nơi nào.
Điện thoại vang lên, là Phó Diệc Sâm gọi đến.
Cô càng thêm chột dạ, đây là thần giao cách cảm sao?
Lần này cô không cúp máy, tiếp điện thoại, muốn nghe hắn nói, có lẽ giọng hắn sẽ giúp cô xua đi cái lạnh vào ban đêm.
"Ban đêm không trở về nhà, lại mang dép lê ở trước cửa nhà tôi lắc lư làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của cô chính là biện hộ cho đôi giày của mình, "Nó không phải dép lê, là giày Muller." Nói xong, cô mới phát hiện ra vấn đề, thận trọng nhìn xung quanh, "Làm sao anh biết tôi đứng trước cửa nhà anh? Còn đang mang... giày Muller?"
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo sự lạnh lùng, tựa như còn có âm thanh thanh thúy của ly rượu chạm vào.
Hắn nói, "Em ngẩng đầu nhìn xem thứ màu đen bên trái trên bức tường là gì?"
Thịnh Tư Hạ dựa theo lời nói của hắn nhìn xem, thứ này, giống như camera?
Nghĩ lại cũng phải, không biết nhà hắn có két sắt hay không, chỉ nói trong phòng khách có bức tranh vô cùng giá trị, sao có thể không có biện pháp an ninh nào?
Suy nghĩ một chút liền sáng rõ, camera này chắc chắn là được kết nối với điện thoại Phó Diệc Sâm hoặc thư kí của hắn, nếu phát hiện có tình huống đáng ngờ liền có thể thông qua camera thấy được toàn cảnh.
Chỉ là ở góc độ này đối diện với cửa sắt, vừa vặn có thể thấy bên trong khu vườn, vậy chẳng phải hình ảnh vừa rồi cô ăn hoa đều bị hắn nhìn thấy?
Thịnh Tư Hạ chủ động nhận sai, "Tôi đói bụng, không phải cố ý ăn hoa trong nhà anh."
Hắn cười rộ lên, "Vốn dĩ chính là để em ăn, ăn xong rồi, có phải hay không sẽ về nhà?"
Cô lắc đầu, "Đêm nay khả năng tôi sẽ ngủ ngoài đường."
Hắn tựa hồ bị lời nói của cô làm ngạc nhiên, trầm mặc vài giây, mới hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Thịnh Tư Hạ ngước mặt lên, đối diện camera, biểu tình buồn bã mà lắc lắc, lại nghĩ tới hắn đang nghe điện thoại, không thể thấy, đành phải nói thêm một câu, "Một lời khó nói hết."
"Trước hết vào nhà, nếu không ăn cơm thì đặt cơm hộp, mệt mỏi thì lên phòng tôi ngủ, đêm nay tôi đến nơi khác nghỉ ngơi." Hắn nói.
"Tôi không muốn ăn cơm hộp."
Thịnh Tư Hạ chỉ là rất muốn gặp hắn, dù chỉ là nói vài câu, cô cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Tôi đang ở nhà hàng Quân Hào, đóng gói cho em vài món điểm tâm mang về nhé?" Hắn nhớ tới, lại hỏi, "Hiện tại có thể không cần ăn thức ăn lỏng được không?"
Cô lập tức trả lời, "Tất nhiên là có thể! Tôi muốn ăn ốc nướng muối, tôm sốt hoàng kim với há cảo thập cẩm!"
Ăn cháo được một tuần, lúc này cô rất muốn giải phóng bản thân.
Phó Diệc Sâm nghe xong cười không ngừng, bảo cô nhanh vào nhà, không cần ở bên ngoài bị cảm lạnh.
"Anh giống như đang dự tiệc, hiện tại có thể rời đi sao?" Thịnh Tư Hạ cẩn thận hỏi, nếu hắn về muộn, có lẽ cô nên gọi cơm hộp thích hợp hơn.
Hắn nói, "Bất cứ lúc nào cũng có thể."
"Tôi muốn ở ngoài cửa đợi anh, vì thế, anh niệm tình tôi đói khổ lạnh lẽo, trở về nhanh một chút."
Phó Diệc Sâm cười cô ngây thơ, đồng ý quay lại càng sớm càng tốt.
Kì thật đêm nay gió rất nhẹ, cô mặc một chiếc áo khoác bạn trai cùng một chiếc quần jean dày, ngoại trừ mắt cá chân lộ ra, cơ bản còn có thể chịu đựng được.
Ngồi trước cửa nhà Phó Diệc Sâm, tay chống cằm, cô lấy tai nghe không dây nghe nhạc, chờ Phó Diệc Sâm trở về cùng đồ ăn ngon.
Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, rất nhanh cô đã buồn ngủ, mi mắt nặng trĩu đến không thể chống đỡ, miễn cưỡng duy trì chút sự tỉnh táo cuối cùng.
Cho đến khi mắt cô bị chói bởi đèn xe, cô nheo mắt thì thấy một chiếc xe thể thao màu xanh đậm lái vào gara, nhất định là Phó Diệc Sâm.
Hắn đóng cửa xe, đi về phía Thịnh Tư Hạ.
Cô vui mừng khôn xiết, như thể ngửi được mùi thức ăn trong không khí, bất ngờ đứng lên từ mặt đất, không nghĩ đến đã ngồi quá lâu, chân cứng đờ, trong nháy mắt đầu gối liền mềm nhũn, không kịp trở tay mà bất ngờ lao về phía trước.
May mắn được Phó Diệc Sâm đỡ lấy, cô mới không ngã xuống đất.
"Cẩn thận một chút." Giọng hắn không có chút trách móc, Thịnh Tư Hạ không nhịn được cảm thấy mũi mình đau xót, vùi trong chiếc áo sơmi mang theo hương thơm mát lạnh.
Trước kia chưa gặp được Phó Diệc Sâm rõ ràng vẫn tốt đẹp, như thế nào hắn vừa xuất hiện cô cùng dì nhỏ liền xảy ra tranh cãi, có nhà không thể về, còn phải đơn độc sợ hãi đi nhổ răng... Tất cả sự tủi thân dâng trào trong lòng cô.
"Ngồi lâu, chân tôi bị tê cứng." Giọng cô nghẹn lại, lấy tay nắm lấy quần áo Phó Diệc Sâm.
Hắn ngạc nhiên với biểu hiện hiện tại của Thịnh Tư Hạ, chạm đến đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, quan tâm săn sóc nhưng không hỏi nhiều, chỉ bế cô khỏi mặt đất đi vào nhà.
Mặc dù buồn ngủ đến không mở mắt nổi, Thịnh Tư Hạ vẫn nhớ rõ, đây là lần đầu tiên Phó Diệc Sâm ôm cô.
Bên tai vang lên tiếng tim đập, không biết có phải là ảo giác của cô hay không.
——————
*Tác giả có lời muốn nói:
Không phải, trước đó đã có một lần, đáng tiếc Thịnh Tư Hạ đã ngủ thiếp đi.