Nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, Phó Diệc Sâm chắc chắn sẽ từ chối, hắn nhìn Thịnh Tư Hạ bằng vẻ mặt không thể tin được.
Không phải cô chưa từng làm qua những điều khác người, chẳng hạn như không ngủ vào buổi tối, chạy đến cửa nhà hắn để trộm hoa ăn, vì muốn thoát khỏi một tên nam sinh đầu đất mà giả mạo hắn là phụ huynh, đường hoàng mà đi vào trong nhà hắn.
Mỗi một lần như thế cô đều khiến hắn thay đổi cách nhìn.
Thịnh Tư Hạ có chút sốt ruột, hận không thể động thủ đẩy hắn lên giường, "Anh còn thất thần làm gì?"
Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười, hắn kéo Thịnh Tư Hạ lại sát bên người, nhẹ giọng nói với cô, "Nói với dì nhỏ rằng em đã ngủ rồi."
"Dì ấy sẽ không tin!" Vừa rồi động tác khóa cửa của cô lớn như vậy, quá cố ý, huống chi hiện tại chỉ mới 9h tối, ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ không tin lời nói dối vụng về như vậy.
Phía cửa lại vang lên tiếng dì nhỏ, "Ở bên trong lén lút làm cái gì? Thịnh Tư Hạ con có còn muốn quà lưu niệm hay không?"
"Con đã ngủ rồi!" Thịnh Tư Hạ không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu nói, cố gắng vượt qua.
"Con đang đùa à? Mới mấy giờ?"
Thịnh Tư Hạ thầm than trong lòng, đúng lúc bức màn bị gió thổi tung lên, cô thấy cửa sổ đang mở, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Cô ghé sát Phó Diệc Sâm, khẽ nói, "Tôi nghe nói trước kia anh từng leo núi?"
Nhờ bản ghi âm cuộc phỏng vấn vừa rồi, Thịnh Tư Hạ mới biết khi cô và Phó Diệc Sâm không gặp trong khoảng thời gian này, hắn đã loại bỏ những trở ngại để tiếp quản công ty của cha mình, mở rộng thị phần, ổn định thị trường bên Châu u và mua một câu lạc bộ ở Ý, bởi vì yêu thích thể thao ngoài trời, hắn thậm chí còn tự nghĩ ra một cái thương hiệu...
"Ừm, có chuyện gì?"
Thịnh Tư Hạ cúi đầu xuống nghịch nghịch ngón tay, nhỏ giọng nói, "Tôi nghĩ, nếu anh nhảy xuống từ lầu hai, tỷ lệ sống sót hẳn là rất lớn?"
Phó Diệc Sâm nghe xong vừa giận vừa buồn cười, hận không thể lại gõ trán cô một lần nữa.
Thật muốn biết trong cái đầu nhỏ này cả ngày suy nghĩ cái gì.
Hắn chỉ vào đôi dép lê trên chân mình, "Em đã bao giờ gặp qua người mang dép lê nhảy lầu chưa?"
"Vậy mang cái gì nhảy mới tốt?" Cô xuất phát từ nội tâm hỏi.
Phó Diệc Sâm: "....." Hoàn toàn bị đánh bại bởi trí não của cô.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, khẽ hỏi, "Anh mang dép lê, vậy giày của anh đâu?"
"Trong tủ giày."
Thịnh Tư Hạ khóc không ra nước mắt, nếu lỡ như dì nhỏ mở tủ giày ra chẳng phải sẽ phát hiện vấn đề liền sao?
Vốn nghĩ rằng sẽ phải đối mặt với không ít lời chất vấn của dì nhỏ, không nghĩ tới ngoài cửa đã không còn tiếng động, chỉ có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Thịnh Tư Hạ thầm cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng đêm nay dì nhỏ sẽ đi gặp bạn trai.
Như vậy, cô sẽ không phải cố ý đổi giày, cũng sẽ không phải mở tủ giày, chờ bà đi rồi, cô có thể để Phó Diệc Sâm rời đi.
Nghĩ như vậy, Thịnh Tư Hạ nhịn không được trừng mắt liếc Phó Diệc Sâm một cái.
Thật là, chưa được sự đồng ý lại tự tiện đột nhập vào nhà dân, còn tự mình đổi dép lê làm gì?
Thời gian chờ đợi luôn đặc biệt khó khăn.
Sau khi dì nhỏ xuống lầu, Thịnh Tư Hạ thật lâu sau cũng chưa nghe được tiếng động, cô đành phải để Phó Diệc Sâm ngồi trên ghế, còn mình ngồi trở lại trên giường, một bên chơi di động, một một bên tinh thần không yên mà nghe động tĩnh dưới lầu.
Ngày đó sắp xếp lại vài quyển sách vẫn còn xếp chồng lên nhau ở một bên, còn 4 quyển truyện tranh kia bị đè ở phía dưới, có thể thấy cô không hề di chuyển nó.
Phó Diệc Sâm lấy quyển truyện tranh ra, điều chỉnh tư thế sao cho ngồi thoải mái nhất có thể, mở truyện tranh ra, ngửi thấy mùi nặng nề toả ra trong không khí, có vẻ như quyển sách này đã cũ. Truyện được đăng duy nhất tại vanniemcac1607.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng vang rất nhỏ khi lật trang sách, còn có tiếng cộc cộc của Thịnh Tư Hạ khi gõ vào màn hình làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của Phó Diệc Sâm, hắn không cảm thấy phiền, ngược lại bị sự phân tâm làm tò mò, cô đang nói chuyện phiếm với ai?
Thịnh Tư Hạ không trò chuyện với bất cứ ai.
Cô chỉ tìm kiếm trên Internet các biện pháp trốn thoát an toàn, nếu đêm nay dì nhỏ không đến nhà bạn trai, cô cũng không thể nào ở chung phòng với Phó Diệc Sâm cả đêm.
Đang suy xét dùng ga giường làm thành dây thừng để Phó Diệc Sâm nắm lấy nhảy xuống khả thi đến mức nào, phát huy tính tư duy vượt xa người thường, tìm kiếm hết lần này đến lần khác, lại lo lắng ga giường nhà mình không đủ chắc chắn, sau đó lại lướt website mua sắm xem bộ ga giường bốn món...
Lại thuận tiện dạo qua xem một ít quần áo, gần đây lại có chương trình giảm giá, cô vô thức mua vài món, vừa lúc cô chú ý tới bình luận của người bán, rồi lại đổi mới blog một chút.
Chờ Thịnh Tư Hạ xem xong thì đã quên mất mục đích ban đầu của mình.
Chờ đã!
Rốt cuộc ban đầu cô muốn làm gì?
Mê man ngẩng đầu lên, tình cờ thấy Phó Diệc Sâm một thân ngồi dưới ánh đèn ấm áp, hắn nghiêng mặt, từ chóp mũi đến cằm tạo nên một đường cong mượt mà, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên trang sách, ban đầu rất tập trung nhưng bởi vì Thịnh Tư Hạ nhìn thực chăm chú mà hắn ngước mắt lên nhìn cô.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Thịnh Tư Hạ lắc đầu, hỏi hắn, "Truyện tranh hay lắm sao?"
"Nói chung là không đầu không cuối, có vài thứ không hiểu được." Hắn khép quyển truyện tranh lại, nhìn dáng vẻ giống như chuyên chú cùng cô nói chuyện phiếm.
Thịnh Tư Hạ nói, "Tôi có một bộ đầy đủ, chỉ là..."
Cô dừng lại kịp thời.
Chỉ là những thứ đó đều nằm trong hộp lưu trữ dưới gầm giường, bây giờ mở ra trước mặt hắn, nhất định sẽ bị hắn nhìn ra bí mật trong đó.
"Chỉ là," Phó Diệc Sâm bắt được chủ đề, "Vị Tần tiên sinh kia đã mượn rồi sao?"
Thịnh Tư Hạ sửng sốt, ngay sau đó dời mắt, "Không phải."
Giọng cô có chút nặng nề, vừa rồi chớp mắt một cái như nhìn thấy được trong mắt cất giấu tâm sự, Phó Diệc Sâm cúi người về phía trước, nhìn mặt cô, hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc đầu, Thịnh Tư Hạ không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm sàn nhà.
Phó Diệc Sâm biết cô có điều khó nói, cũng không thúc giục, kiên nhẫn mà chờ cô mở miệng.
"Tôi không biết nên nói thế nào, có lẽ tôi chưa sẵn sàng để yêu đương." Cô thở dài một lúc, không muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tần Duệ, càng không muốn nhắc tới sự cố về bức ảnh xảy ra tối nay, chỉ có thể nói vấn đề của riêng cô, "Vẫn là ở một mình thoải mái tự tại hơn."
Thịnh Tư Hạ phồng má, gương mặt có vẻ chỉ to như một bàn tay người lớn, lông mi rủ xuống, lòng đầy tâm sự.
Cô không chú ý tới, vẻ mặt Phó Diệc Sâm hơi hoảng hốt.
Hắn ngập ngừng nói, "Em còn chưa thử qua, lại cho rằng như vậy, không lẽ vì thành kiến quá nặng?"
"Cùng ai thử qua? Tần Duệ?" Mắt cô mở to, không đợi Phó Diệc Sâm đáp lại, cô liền lắc đầu, "Vẫn là thôi đi, anh ta rất ưu tú, lại có khiếu hài hước, chắc sẽ chủ động sắp xếp việc hẹn hò, còn biết cách làm chủ bầu không khí, chỉ là, đây không phải là điều mà tôi muốn."
Lại nói tiếp, có lẽ sẽ thấy cô ích kỉ.
Nhưng Thịnh Tư Hạ vẫn luôn cho rằng, sự thoải mái là điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau, lúc muốn trò chuyện, có thể nói không ngừng nghỉ, nếu không muốn nói, cũng có thể ai làm việc nấy, không cần luôn phải dính chặt lấy nhau.
Giống như vừa rồi, Phó Diệc Sâm ở một bên xem truyện tranh còn cô nằm trên giường chơi di động, không quấy rầy lẫn nhau, một câu không nói, cũng không cảm thấy xấu hổ hay lo sợ đối phương rời đi.
Hôm nay khi Tần Duệ hẹn, cô căn bản không ngờ đến, nhưng anh ta đã hẹn một lần, xuất phát từ lễ tiết, cô chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Lúc về nhà, Thịnh Tư Hạ cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn Tần Duệ lái xe nhanh hơn, cô không muốn ép bản thân phải duy trì khuôn mặt tươi cười.
Rốt cuộc, vẫn là cô thiếu kinh nghiệm, lại còn không biết cách duy trì mối quan hệ.
"Em muốn điều gì?" Phó Diệc Sâm nghiêm túc hỏi.
Cô không biết có nên trả lời hay không, đúng lúc này, cô nghe được động tĩnh dưới lầu, là tiếng cửa đóng lại ở tầng dưới.
Thịnh Tư Hạ nhảy xuống giường, nhanh chóng tắt đèn bàn, đeo mắt kính, vén góc rèm lên nhìn xuống.
Dì mang theo một chiếc vali nhỏ trên tay, người tài xế nhận lấy, đặt ở sau xe, sau đó mở cửa ghế phụ, tay chống ở đỉnh xe, chờ dì nhỏ ngồi vào.
Đã quá muộn để suy nghĩ vì sao dì nhỏ lại ngồi ở ghế phụ, ngay sau đó, liền thấy một màn khiến cô càng thêm khó hiểu.
Dưới ánh đèn đường, cô thấy dì nhỏ tươi cười hạnh phúc, mang theo sự e lệ dịu dàng - điều chưa từng thấy sau khi dượng đưa ra đề nghị ly hôn.
Xe chầm chậm rời khỏi tầm mắt của cô, trong màn đêm mờ ảo, như thể muốn bắt đầu đi đến nơi xa mà người khác không tới được.
Cô đã sớm quên tên của người tài xế, nhưng đối với chiếc nhẫn trên ngón áp út của ông lại vô cùng nhớ kĩ.
Sắc mặt Thịnh Tư Hạ trầm xuống, buông tay hạ bức rèm xuống.
Phó Diệc Sâm dùng ánh mắt dò hỏi, nhưng cô chỉ lắc đầu.
Đây không phải điều mà cô có thể nói cho hắn nghe.
Đã không còn sớm, tuy rằng kể từ sau khi dì nhỏ rời đi, vẻ mặt Thịnh Tư Hạ liền trở nên nặng nề, Phó Diệc Sâm vẫn gọi một phần cơm hộp, một niêu cháo, để cô ít nhất có thể ăn một chút.
Trên bàn cơm, Thịnh Tư Hạ có chút trầm mặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn xong một bát.
Phần còn lại Phó Diệc Sâm cũng không thể giải quyết được, vừa hay có thể dành lại cho bữa sáng ngày mai.
Đưa hắn tới cửa, Thịnh Tư Hạ không quên lấy thẻ từ ra vào căn hộ kia trả lại cho hắn.
Phó Diệc Sâm đẩy trở lại, hắn nói, "Căn hộ kia vốn dĩ là tặng cho em."
"Cái gì?" Thịnh Tư Hạ sửng sốt.
"Năm đó em nói với tôi muốn dọn ra khỏi nhà, ai biết sau lại đổi ý muốn một cái vương miện." Phó Diệc Sâm cười nói, "Tôi đã nói, một năm chỉ có thể tặng một món quà sinh nhật."
Quay lại.
Chính là năm mà cuộc hôn nhân của dì nhỏ xảy ra vấn đề.
Thịnh Tư Hạ thông cảm cho hoàn cảnh của dì nhỏ, cũng đau lòng bà đau khổ, nhưng lấy tuổi của cô khi đó, không thể hiểu được sự phức tạp của hôn nhân.
Còn tưởng rằng giống như cô chán ghét làm đề toán, khó như vậy, nếu cô không muốn thì sẽ không làm.
Khi đó cô nghĩ rằng nếu đây là một cái hố, tại sao không thể nhảy ra? Vì cái gì phải hi sinh bản thân, liều mạng giữ lấy một người sớm đã thay lòng đổi dạ?
Cô còn quá nhỏ, không đủ sức để giúp dì giữ lấy cuộc hôn nhân này, cũng không biết làm cách nào để an ủi dì ấy, cảm thấy vô cùng bất lực.
Lúc gặp phiền não, cô sẽ tâm sự với Phó Diệc Sâm, chính xác đã nói muốn rời đi.
"Vậy sao anh không nói sớm?" Nếu không, cô cũng sẽ không muốn chiếc vương miện kia, dù sao cuối cùng cũng bị cô ném, chẳng biết lạc ở đâu, thật sự quá đáng tiếc.
"Căn hộ có thể đưa em bất cứ lúc nào, hiện tại không có ích gì sao?" Đôi mắt Phó Diệc Sâm nhu hòa, "Vương miện rất hợp với em, tôi không chọn lầm."
Cô ngượng ngùng cười, không trả lời.
Chẳng lẽ nói hắn biết cô đã ném nó vào buổi tối hôm ấy?
Trong ba ngày tiếp theo, Thịnh Uyển Nhu không về nhà, chỉ nói chuyện điện thoại với Thịnh Tư Hạ một lần, bảo mình ở nhà bạn trai, cô không cần quá lo lắng.
Sau khi xem xét cẩn thận, Thịnh Tư Hạ chủ động gọi cho dì nhỏ, hẹn bà đêm nay về nhà, cô có việc muốn nói.
Cô tính toán cả ngày, phải dùng từ ngữ giọng điệu như thế nào mới có thể không làm tổn thương tình cảm của dì nhỏ.
Nhưng khi cô tan tầm về nhà, thấy dì nhỏ mặt mày hớn hở ngồi ở phòng khách chờ đợi mà đi tới, bàn tay kéo lấy vài túi đồ phía người tài xế, cô dường như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
"Ông có thể tạm thời tránh đi không, tôi muốn nói chuyện riêng với dì nhỏ." Thịnh Tư Hạ nhìn người tài xế, ngữ khí rất không thân thiện.
Người đàn ông lộ ra biểu tình co quắp.
"Không có gì ông ấy không thể nghe." Thịnh Uyển Nhu kéo tay ông càng chặt hơn, ngữ khí không vui mà nói, "Hạ Hạ, dì đã dẫn ông ấy trở về, sẽ không sợ con đánh giá."
Cô không thể nhịn được nữa, giận dữ đứng dậy khỏi sofa, chỉ vào người tài xế, "Ông ta là người đàn ông đã có vợ!"
Thịnh Uyển Nhu giơ tay trái, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bà lóe sáng, "Đúng vậy, dì chính là vợ của ông ấy, có vấn đề gì sao?"
Thịnh Tư Hạ sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày, một câu cũng không thể nói nên lời.
——————
*Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Hạ: vô tình dỗi trở lại, Phó Diệc Sâm anh mau tới dỗ dành tôi!
Phó tổng: Ngoan, vương miện em cầm lấy chơi, không thích thì ném xuống, anh sẽ nhặt lại viên kim cương xanh về.