“Cái gì…? Tại, tại sao…”
Ngôn Hành Nhất đặt ly xuống, đôi môi mấp máy thật lâu mới run run bật ra được vài chữ.
Anh biết chắn hẳn Phương Tư đã suy tính cân nhắc rất nhiều lần mới hạ quyết định này. Mà một khi chị đã quyết, sẽ khó mà lay chuyển được.
“Có phải vì chuyện của em không?”
Thấy Ngôn Hành Nhất hốt hoảng, Phương Tư vội vã nắm lấy cổ tay anh phủ nhận: “Em nói bậy bạ gì đó? Việc của anh chị làm sao mà liên quan đến em được!?”
“Sao lại không liên quan! Nếu trước đây không phải tại em chị cũng sẽ không bị liên lụy.”
“Chuyện khi đó cũng không phải trách nhiệm của em. Có giúp em hay không là do chị tự quyết định, đừng có cái gì cũng tự đổ lên đầu mình!”
“Vậy chị nói cho em biết đi, rốt cuộc là tại sao!”
Phương Tư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhớ đến chuyện gì: “Hồi chị còn trẻ, chị cứ cho rằng chỉ cần mình cố gắng xoay sở quản lý, tình yêu và hôn nhân sẽ luôn gặt hái được kết quả đẹp. Lúc ấy cứ tưởng mình thực tế vừa lý trí lại vừa trưởng thành lắm, khác hẳn với mấy người cứ hở chút là đòi chia tay.”
“Chị tự cao tự đại quá rồi…” Chị chậm rãi lắc đầu, như đang nhìn vào thiếu nữ ngày ấy thở dài.
“Con người mỗi thời khắc mỗi phút giây đều đang thay đổi, tình cảm một khi đã biến chất thì không đổi dày cũng đổi mỏng. Xoay sở tới lui, đến khi nhìn lại mới phát hiện trừ cái vỏ bọc gia đình, hóa ra mọi thứ bên trong đã bị rút rỗng. Chưa nói đến tình yêu, ngay cả thứ gọi là tình thân cũng đã chẳng còn tồn tại…”
“Chị cứ nghĩ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bọn chị? Vì sao mỗi lúc hai người lại càng rời xa rời nhau.”
“Hành Nhất… thật ra chị và anh ấy không cãi vã.” Phương Tư thoáng cúi đầu, xoay chiếc tách nhỏ xinh trong tay, giữa đôi mày đầy vẻ bất lực, “Cả ầm ĩ với nhau bọn chị cũng không làm nổi.”
“Ở với nhau lâu vậy, thời gian đã sớm làm phai nhạt mọi tình cảm. Chị mệt rồi, Hành Nhất…” Giọng Phương Tư rất uể oải, “Chị đã cố gắng hết sức vì cuộc hôn nhân này lẫn vì Hành Tri, chị không muốn cố gắng thêm nữa.”
Ngôn Hành Nhất vẫn không tài nào lý giải được: “Em không hiểu… mọi việc luôn có nguyên nhân mà…”
Phương Tư khẽ cúi đầu, xoay xoay tách sứ trong tay: “Hành Nhất, hai người bên nhau rồi lại xa nhau —— bất kể là yếu tố bên ngoài tác động, thay lòng đổi dạ, cảm thấy nửa kia trở nên kém cỏi, không quan tâm đến gia đình —— thật ra nguyên nhân chỉ có một.”
“Đó là tình cảm không còn nữa.”
“Nhưng… sao lại không còn tình cảm…”
Phương Tư chỉ biết cười khổ trước câu tra hỏi đến gốc rễ nhất định phải biết cho tường tận kia của Ngôn Hành Nhất, chị cũng không thể đưa ra câu trả lời khiến người ta cảm thấy “À ra là thế”. Ngôn Hành Nhất chưa từng trải qua hôn nhân có lẽ không thể hiểu hết cảm giác tình yêu dần phai nhạt mài mòn từng chút một, đẩy cuộc sống vào cảm giác chết lặng. Anh nghĩ hai người xa nhau tất phải có biến cố và tổn thương mới đủ sức kết thúc đoạn tình cảm kéo dài gần mười năm.
“Có rất nhiều, rất nhiều thứ sẽ phai tàn theo thời gian mà thậm chí em còn chẳng hề hay biết.”
“Chị không yêu anh em nữa? Hay là… chị yêu người khác…?” Không đợi Phương Tư trả lời, Ngôn Hành Nhất đã vội vàng nói: “Chị dâu, anh trai em đã làm sai điều gì em sẽ thay mặt anh ấy tạ lỗi với chị! Chị đừng chấp nhặt với anh ấy, chị biết cái tình tình khô khan đó mà. Anh không làm chuyện gì xấu đâu, chỉ là quá ngốc nghếch mà thôi. Chị tha thứ cho anh đi!”
Ngôn Hành Nhất cho rằng cuối cùng Phương Tư cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản sau thời gian dài chịu đựng tính cách cứng nhắc đó mà rời xa tình yêu.
Trong lòng Ngôn Hành Nhất, Ngôn Hành Tri cưới được Phương Tư là may mắn cả đời của anh trai mình. Nói thẳng ra, trong thâm tâm của anh Phương Tư là người phụ nữ gần như hoàn hảo. Vậy nên chỉ có khả năng Phương Tư chán Ngôn Hành Tri, chứ không thể có chuyện ngược lại.
Mà anh trai và Phương Tư trải qua quãng thời gian khó khăn ấy lại có một cậu con trai kháu khỉnh chào đời, vậy thì còn cửa ải gian nan nào không thể vượt qua? Dù có đi chăng nữa, với trí tuệ của Phương Tư điều gì mà không giải quyết được?
“Hành Nhất, chị không thích người khác… Nhưng chị không phải người phụ nữ tốt đẹp như em nghĩ. Từ ngày lấy anh ấy, chị đã định trước mình không cách nào xử lý chuyện giữa mình và anh ấy khách quan bằng lý trí.” Phương Tư luôn thấy mình kém cỏi trước đánh giá quá cao của Ngôn Hành Nhất, “Chị chỉ là người phụ nữ bình thường, có lẽ là người ngoài cuộc sáng suốt còn người trong cuộc u mê, chạy không thoát cảnh trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tưởng. Vậy nên có rất nhiều chuyện chị làm không đủ tốt mới từng bước dẫn đến kết cục ngày hôm nay, vấn đề xảy ra giữa hai người không thể chỉ do một người sai.”
“Thế Tuyển Minh thì sao? Tuyển Minh phải làm sao đây? Chị không thể để nó không có cha được!”
Vừa nhắc đến Tuyển Minh, nét mặt của Phương Tư chợt lạnh lẽo như sương giá: “Người cha này của Tuyển Minh chẳng phải có cũng như không có đấy thôi?”
Thời gian Tiểu Tuyển Minh mất tích, điện thoại của Ngôn Hành Tri không gọi được lấy một lần. Về sau Phương Tư cũng chỉ tỏ ra bất mãn đôi câu với chồng.”
“Ngày hôm ấy anh ấy sai rồi, em nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Chị dâu, chị tha thứ cho anh ấy đi!” Ngôn Hành Nhất nghĩ đó là vấn đề.
Phương Tư chỉ lắc đầu.
“Không phải, Hành Nhất, không riêng vì chuyện ấy.”
“Thế là vì sao?!”
Nói đi nói lại cuối cùng lại vòng về câu hỏi đầu tiên.
Phương Tư cũng không mất kiên nhẫn, chị đã biết trước Ngôn Hành Nhất sẽ phản ứng như vậy. Chị cũng không vội ép anh chấp nhận, lặng thinh buồn bã nhìn người em trai khác họ này.
“Hành Nhất, chị đã quyết định rồi.”
Hành Nhất cũng tự hiểu trong lòng, Phương Tư đã chọn ngỏ lời với mình thì rất khó có khả năng vãn hồi. Nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng không thể chấp nhận được sự thật này, anh cho rằng chỉ cần tìm được vấn đề mấu chốt, chắc chắn sẽ có cách làm lại.
“Không được, em không đồng ý! Anh trai em cũng sẽ không đồng ý!”
Ngôn Hành Nhất không biết, người ta thường nói: Thứ làm con người sức cùng lực kiệt thường không phải núi cao trước mắt, mà là hạt cát nhỏ bé trong giày.
“Anh ấy sẽ.”
Phương Tư lạnh nhạt đáp.
Ngôn Hành Nhất biết bây giờ có nói gì cũng không ổn, chỉ biết cầu xin qua một thời gian nữa Phương Tư và anh trai có thể tỉnh táo lại.
“Chị dâu, chị có thể cho em chút thời gian nói chuyện với anh ấy trước được không?”
“Hành Nhất, không có tác dụng đâu.” Phương Tư biết tình chồng chị, vấn đề giữa hai người nửa chữ cũng không để lộ cho người khác chứ đừng nói đến Ngôn Hành Nhất.
“Trước tiên đừng nói có tác dụng hay vô vọng đã, em không thể trơ mắt ra nhìn anh chị ly hôn được!” Ngôn Hành Nhất không biết mình có thể làm gì, anh cần hiểu rõ vấn đề xảy ra giữa anh trai mình và Phương Tư. Ngôn Hành Tri không nói anh cũng phải nghĩ cách cạy miệng anh ra: “Tối nay em tìm anh ấy, nói chuyện ngay mặt cho ra lẽ.”
Phương Tư cũng hết cách, đành nói cho anh biết: “Hành Nhất, bọn chị đã ở riêng rồi.”
“Chị dâu à!”
Ngôn Hành Nhất không ngờ Phương Tư hành động nhanh như vậy. Anh cứ cho là chị vẫn đang chiến tranh lạnh với Ngôn Hành Tri mà thôi.
“Vài ngày trước chị đã dọn ra ngoài ở.”
“Thế… thế Tuyển Minh ở đâu? Cha mẹ đã biết rồi hả chị?”
Phương Tư lắc đầu: “Tuyển Minh ở chung với chị, chị vẫn chưa nói cho hai người biết.”
Ngôn Hành Nhất không tưởng tượng được cha mẹ mình mà nghe được tin này sẽ phản ứng thế nào, Phương Tư cũng lo việc ấy mà đến giờ vẫn chưa dám nói. Chiếu theo tính tình của cả hai người, chị sở hai người làm xong thủ tục, dọn ra riêng sạch sẽ rồi cha mẹ vẫn còn mơ hồ không biết rõ.
Ngôn Hành Nhất nghĩ sự việc không trì hoãn được nữa rồi, không để ý Phương Tư phản đối mà lập tức bấm gọi cho Ngôn Hành Tri.
“Anh, anh ở đâu. Em có chuyện muốn nói với anh.”
Dứt khoát vào thẳng vấn đề báo cho Ngôn Hành Tri anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngôn Hành Tri cũng nói thẳng: “Chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, bây giờ anh không có thời gian.”
Nghe tiếng tút tút cúp máy, Ngôn Hành Nhất chửi “đụ” một tiếng.
Phương Tư kéo anh ra ngoài, vừa kéo vừa ngăn anh gọi điện lần hai. Ngôn Hành Nhất một khi đã bướng bỉnh lên thì không ai cản nổi, mặt mũi như hung thần ác sát đè tay Phương Tư xuống, nghiến răng nghiến lợi bấm từng số một trên màn hình.
Điện thoại lại được nhấc máy, chưa đợi Ngôn hành Nhất nói, một giọng nữ xa lạ la lối vọng thẳng vào loa:
“Không phải Phương Tư đã đòi ly hôn rồi à!? Anh đi mà nói cho cô ta biết đừng có cái kiểu dậy sấm mà không có mưa! Ly thì ly đi còn rề rà cái gì chứ!!”
Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất đông cứng lại.
Giọng nói nọ lớn đến mức choán cả tiếng ồn ào của quán cà phê và phố xá ngoài kia, Ngôn Hành Nhất nghe rõ mồn một chữ một.
Người có não đều sẽ hiểu là chuyện gì.
“Cô là ai…”
Bên kia vang lên tiếng một đôi nam nữ cãi vã, Ngôn Hành Tri giận dữ gào lên “Đưa điện thoại cho tôi”, giọng nữ vừa tránh né vừa la lối om sòm:
“Tôi là ai? Ngôn Hành Tri nói cho người ta biết tôi là ai! Anh nói đi, Ngôn Hành Tri!”
Lúc này, thật sự Ngôn Hành Nhất rất muốn anh trai nói cho mình biết người phụ nữ ấy là ai. Nhưng không đợi Ngôn Hành Tri lên tiếng, Phương Tư đã lấy điện thoại trong tay anh ấn cúp máy.
Phương Tư lẳng lặng trả điện thoại lại cho anh, không có chút cảm xúc nào.
“Chị dâu… chị…”
Có phải chị đã biết từ trước rồi không?
Ngôn Hành Nhất hỏi, với tư cách là em trai của Ngôn Hành Tri, anh cũng không biết phải đối diện với chị thế nào.
Bầu không khí như đứng ngay đơ bất động. Sự im lặng chết chóc bao phủ lấy hai người.
Bỗng nhiên, gương mặt không chút gợn sóng của Phương Tư nở một nụ cười khó xử.
Như thể chiếc mặt nạ đã vỡ nát, ẩn hiện một gương mặt chực òa lên nức nở.
“Mất mặt quá, vốn không định để em biết.”