Đã mệt còn dầm mưa, Ngôn Hành Nhất hiếm khi đổ bệnh lại bị cảm một trận nghiêm trọng. Vì vậy anh phải hoãn ngày về nhà, hỏi quầy tiếp tân, kéo lê tấm thân đau nhức đến phòng khám gần đây nhất.
Trời vẫn chưa chuyển trong xanh, cơn sốt cao khiến Ngôn Hành Nhất lạnh buốt.
Phòng khám rất nhỏ, tổng cộng chỉ tầm ba, bốn mươi mét vuông. Bên tay phải cửa là quầy thuốc và chỗ tư vấn, bên tay trái là hàng ghế chờ, khu phát thuốc và nhà vệ sinh, không có chỗ truyền dịch riêng. Ngôn Hành Nhất phải truyền tại ghế chờ, y tá treo chai dịch lên giá để bên cạnh, anh trùm áo khoác ngồi vào ghế xa cửa vào nhất.
Nhưng dù vậy, gió lạnh tạt vào khe cửa cũng làm anh run cầm cập. Phương Tư gọi điện thoại nghe ra giọng mũi khàn đặc của anh, nói muốn qua đón anh về nhà, anh sợ lây cho cháu nhỏ nên một hai không chịu đi. Phương Tư cũng hết cách, đành nấu ít cháo mang đến cho anh.
Những khi ngơ ngác bần thần, anh sẽ luôn nghĩ đến Tiêu Chi Viễn.
Anh nghĩ nếu Tiêu Chi Viễn ở bên sẽ chăm sóc mình cẩn thận đến mức nào chứ? Hắn sẽ khoác lên người anh chiếc áo thật dày, đặt cánh tay ghim kim của anh lên lớp khăn lót mềm mại, hắn sẽ để anh dựa vào vai mình ngủ vùi, dẫu có bị người ta đàm tiếu đôi câu cũng sẽ phớt lờ không bận tâm.
Không, nếu Chi Viễn ở đây, em sẽ không để mình bị cảm đâu.
Ngôn Hành Nhất bật cười, giọng anh khàn khàn khó nghe, người đang truyền nước biển bên cạnh còn tưởng anh sốt quá hóa khùng.
Cái tên Tiêu Chi Viễn chẳng thèm thương anh kia, vậy mà trong mơ tưởng của anh lại thương anh nhiều hơn nữa rồi.
Kiểu tưởng tượng tự lừa mình dối người đó lẽ nào không nực cười lắm à.
Những ngày sau này em đổ bệnh ai đã là người chăm sóc em?
Là Từ Lý sao?
Trực giác của Ngôn Hành Nhất mách bảo, thái độ của cậu thanh niên kia trước mặt Tiêu Chi Viễn không chỉ là kính nể. Cái nét cười thản nhiên nhuốm bên trong lòng yêu thích kia hệt như ánh mắt Tiêu Chi Viễn đã từng lặng lẽ ngắm anh năm ấy, có cẩn thận cách mấy cũng không thể che giấu.
“Còn mơ tôi mới chúc em hạnh phúc nhé…” Ngôn Hành Nhất chăm chú nhìn từng giọt chất lỏng rơi vào ống truyền, ích kỷ vô tận nghĩ —— Tốt nhất là tôi dùng nhẵn mọi dịu dàng em có, để em không thể trao nó cho bất kỳ ai khác.
Truyền dịch bốn ngày liền Ngôn Hành Nhất cuối cùng cũng hạ sốt hoàn toàn.
Vẫn chưa cầm gậy về, Tiêu Chi Viễn nhắn tin hỏi anh anh còn nói mình quên mất, có cái dự phòng.
Đúng thật là anh có gậy dự phòng, đáng tiếc là nó nằm ở nhà. Mà dù có về đến nhà thì anh cũng chẳng tìm ra. Đó giờ vẫn chỉ xài chiếc gậy chống đó, thói quen ăn vào từ lâu còn hơn cả tác dụng trợ giúp, mấy ngày rồi đi tới đi lui cảm thấy mình cứ khuyết thiếu chỗ nào, đi đường còn không vững.
Ngôn Hành Nhất muốn dứt khoát quên nó đi, bề ngoài còn có thể vờ làm người bình thường.
Đợt cảm lạnh làm trễ nải lịch trình vài ngày, anh vốn định ghé nhà thăm cha mẹ, nhưng nhìn gương mặt xanh xao gầy nhom như quỷ hồn kia mà phát hãi bỏ luôn ý định. Mặt nhọn hoắt ra như thế mẹ không lo lắng chết đi mới là lạ, lần truyền cuối cùng bất cẩn động đậy bầm cả mảng trên mu bàn tay kia cũng khó mà giấu được, nghĩ một hồi lại thành gọi một cuộc điện thoại cho xong việc.
Thu vén đồ đạc, nhét hết thuốc thang vào ba lô xong xuôi, Ngôn Hành Nhất định bụng trả phòng rồi ra thẳng bến xe. Vừa đút điện thoại vào túi, chuông báo chợt vang lên và tên anh trai hiển thị trên màn hình.
Trái ngược với Phương Tư, Ngôn Hành Nhất cực hiếm khi gọi điện cho Ngôn Hành Tri, hai anh em rất ít dịp nói chuyện. Vậy nên anh vô cùng ngạc nhiên và tò mò về lần gọi này.
“Anh?”
“Ừm, cậu thế nào, anh nghe nói cậu bị bệnh.”
“À, vâng không có việc gì, đã khỏi hẳn rồi, giờ em đang chuẩn bị về.”
Tuy nói vậy thì hơi bất lịch sự, nhưng Ngôn Hành Nhất nghĩ không thể nào có chuyện anh trai gọi đến hỏi thăm chỉ vì biết tin mình bị cảm, càng lúc càng tò mò mục đích của cuộc điện thoại.
“À… thế là tốt rồi.” Ngôn Hành Tri ngừng lại giây lát, như lơ đãng hỏi: “Chị dâu cậu mấy ngày nay có liên lạc với cậu không?”
“Có chứ, mấy bữa trước chị còn mang cháo qua đây.”
Ngôn Hành Tri có vờ như mình đang hỏi cho có bao nhiêu, Ngôn Hành Nhất vẫn nghe ra đây mới là trọng điểm.
“Thế à…”
Đống tế bào não vẫn chưa bị vi rút cảm ăn mất nhạy bén nói cho anh biết có khả năng hai người đã xảy ra cự cãi, hơn nữa chuyện rất nghiêm trọng. Nếu không Ngôn Hành Tri sẽ không cố tình gọi điện cho anh, chắc là anh ta không tìm được Phương Tư đâu.
Phương Tư không phải mấy cô bé giận dỗi cãi nhau sẽ bỏ nhà đi, bất đồng đến mức khiến chị phải chạy trốn khỏi Ngôn Hành Tri, đương nhiên không phải xung đột bình thường nữa rồi.
“Sao thế anh, chuyện gì xảy ra.”
“Không, không có việc gì.”
Ngôn Hành Tri phủ nhận quá nhanh quá kiên quyết làm Ngôn Hành Nhất càng tin vào suy đoán của mình, nhưng không cho anh cơ hội đặt thêm câu hỏi đã vội vã cúp máy.
Ngôn Hành Nhất cầm điện thoại ngẫm nghĩ chưa tới hai giây, bấm gọi số Phương Tư.
“Gì vậy Hành Nhất?”
Hình như Phương Tư đang xếp đồ, trong loa có đủ loại tạp âm chộn rộn.
“Bạn học Phương Tư, hai người làm sao thế.”
“…”
Phương Tư không hời hợt phản bác “Không có việc gì” như mọi hôm, khắc im ắng ngắn ngùi càng làm anh nghi hoặc sâu thêm: “Sao em hỏi vậy?”
“Vừa nãy anh tìm em, chị tránh anh ấy đi đâu rồi?”
Phương Tư trả lời anh bằng một tiếng thở dài.
“Chị có… nghĩ một chút rồi sẽ cho em biết.”
“Chị có chuyện gì?”
Lại một lúc im lặng nữa, Ngôn Hành Nhất vừa định hỏi cặn kẽ Phương Tư đã thình lình lên tiếng: “Hành Nhất, giờ em vẫn chưa về phải không?” Chị nhận được lời khẳng định rồi hẹn thời gian, “Chiều nay ra ngoài với chị, chị sẽ nói trực tiếp với em.”
Sau vài ngày mưa phùn liên miên, sắc trời đã trở nên thoáng đãng dễ chịu, đến cả cái nắng oi nồng đầu ngày cũng khiến người ta nhung nhớ.
Con phố mua sắm gần trường đại học dài chưa đến một trăm mét mà đầy ắp các hàng quán rực rỡ màu sắc. Con phố sầm uất những tiệm quần áo, nhà sách, quán nước, tạp hóa, ngay cả khe hở rộng chừng năm mươi centimet cũng chen được mặt tiền mở một quán trứng cuộn sực nức hương sữa. Tiếng nhạc ồn ã không dứt, mấy nhân viên đứng trước cửa vừa vỗ tay vừa luôn miệng quảng cáo mời khách.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, độ huyên náo của con phố này chỉ tăng chứ không giảm.
Ngồi trong quán cà phê sách thời đại học cả hai thường ghé đến, Ngôn Hành Nhất và Phương Tư nhìn từng nhóm sinh viên qua lại ngoài cửa sổ, lặng thinh như đang cùng nhau rơi vào dòng hoài niệm.
Nhóm nữ sinh tranh luận chọn chuỗi vòng ngọc xanh biển hay màu hồng phấn; đám con trai vừa chơi bóng rổ xong mồ hôi mồ kê nhễ nhại chống tay đứng đại ven đường tu lon coca ừng ực —— Hormone tuổi trẻ tản mát từ khắp các lỗ chân lông, làm người ta ghen tị đến phát điên lên.
Ngôn Hành Nhất cũng từng có một thanh xuân như thế.
Không cần bao nhiêu tiền bạc là đủ đổi lấy niềm vui nhỏ bé tỏa ra sâu trong cơ thể tưởng chừng sẽ không bao giờ xài hết. Bóng hình trẻ tuổi ấy đứng dưới gốc cây ngoài cửa sổ, nụ cười rực rỡ đến mức có thể sánh ngang với ánh mặt trời.
Thậm chí nỗi đau và sầu khổ đủ sức lây nhiễm bóng tối cho toàn thế giới.
Nhưng bây giờ, anh đã trở thành một người trưởng thành ngụy tạo được mọi cảm xúc của bản thân. Vui sướng hay buồn bã mài mòn dần trong cuộc sống đã không cần thiết phải phân chia rạch ròi như vậy nữa. Ngày trước cứ luôn thấy mình có thể lao mình vào tận vũ trụ, nhưng bây giờ chỉ muốn dính cứng mình trong bức tường bê tông, tốt nhất là cái đến bom nguyên tử cũng không tàn phá được.
“Hầy ~ Nghĩ tới là thấy sầu.” Ngôn Hành Nhất phá vỡ sự im ắng trước, cầm ly trà sữa lạnh trên bàn hút một ngụm.
“Em lại nhớ tới chuyện gì rồi?” Phương Tư nhìn anh cười.
Lúc còn học ở đây, Ngôn Hành Nhất cũng đã từng làm không ít trò nghịch phá. Hồi đó tiệm sách nhỏ này chưa phát triển thêm dịch vụ bán đồ uống, Ngôn Hành Nhất ỷ mình có quan hệ tốt với ông chủ nên thường xuyên xách rượu sang nói nhăng nói cuội tào lao với ông chủ. Kết quả có lần chuốc ông chủ nhậu nhẹt bét nhè, nói chuyện không hợp với khách thế là lao vào đánh lộn, hư hỏng một đống sách.
Thời đó có làm hư một bộ mà Phương Tư đã đặt chờ ở đây lâu lắm rồi, chị tức tới độ suýt nữa đã đập tan tành chỗ còn lại. Ông chủ thầm thương trộm nhớ Phương Tư mấy năm ròng, giao cho Ngôn Hành Nhất nghĩ cách dẹp êm lửa giận của nữ thần.
Đó cũng là lần đầu tiên Ngôn Hành Nhất gặp mặt Phương Tư.
Nhưng sau này cũng vì anh mai mối Phương Tư cho anh trai mình mà ổng chủ tuyệt giao giữa cơn tức giận, bị kích thích trầm trọng giao cả tiệm sách này cho người ta rồi đi đến nơi khác.
“Chuyện đáng để nghĩ thì có nhiều lắm, càng hoài niệm lại càng cảm thấy mình già rồi, hay thôi đừng nhớ nữa.”
Phương Tư cười cười, cúi đầu nhìn tách cà phê của mình. Chị ngẩng đầu lên, gương mặt đã chuyển sang vẻ nghiêm túc. Ngôn Hành Nhất, điều quan trọng chị muốn nói đã đến.
“Hành Nhất, chị quyết định —— ly hôn với Hành Tri.”