Ngôn Hành Nhất nhìn điện thoại trân trân, lạ lùng tự hỏi nó bị hư rồi phải không, sao lại nghe thấy từ không khả năng xuất hiện này.
“Cậu nói lại lần nữa xem, người kia tên gì?”
“Chu Cẩm đó.”
“Cậu chắc chắn?”
“Đương nhiên là không lầm được rồi, tôi còn cầm cả danh thiếp của anh ta, vài hôm trước còn ăn cơm chung kia mà.”
“Chu gì, Cẩm nào?”
“Còn Chu nào được nữa! Chu trong chu vi, Cẩm trong gấm vóc đấy!”
Ngôn Hành Nhất muốn tìm ngay cửa sổ nhảy thẳng xuống.
“Tiểu Nguyên, đợi lát nữa tôi nhắn tin lại cho cậu sau.” Anh còn chưa kịp chờ An Tiểu Nguyên trả lời đã cúp máy, ném điện thoại lên bàn: “Đụ.”
Đầu tiên là Tiêu Chi Viễn, giờ là Chu Cẩm, hai con người này cứ như đã hẹn trước mà lần lượt xuất hiện. Tiêu Chi Viễn thì cũng thôi đi, Chu Cẩm còn đến gây góp vui cái gì cơ?! Cứ phải vướng víu rối rắm vào với nhau hết lần này tới lần khác mà vẫn chưa chịu rõ ràng?
Chu Cẩm và Ngôn Hành Nhất, Ngôn Hành Nhất và Tiêu Chi Viễn —— mấu chốt vấn đề là cả hai cùng có liên hệ với Ngôn Hành Nhất.
Nếu như Ngôn Hành Nhất không tồn tại, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Suy nghĩ “Giá mà tôi biến mất” chưa một lần xuất hiện trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời anh. Ngay chính lúc muốn cha đập cho nát đầu mình ra ấy, thái độ của anh đối với cái chết vẫn là “Muốn con chịu thua, không bằng cứ thế đánh chết con cho rồi”.
Anh đã thật sự buông tha mọi kỳ vọng của mình về Chu Cẩm, với hy vọng vào tương lai, nhưng chưa từng từ bỏ sự sống.
Con người còn sống mới có cơ hội gặp được điều tốt đẹp.
Chẳng hạn như gặp được Tiêu Chi Viễn.
Nhưng bây giờ thì sao? Cũng bởi vì sự tồn tại của Ngôn Hành Nhất, anh khiến từng người xung quanh mình khó chịu không vui. Mà như anh đã từng nói với Tiêu Chi Viễn vậy: “Anh là kẻ mang họa.”
An Tiểu Nguyên nhắn tin tới: “Ê Hành Nhất, đừng nói cậu cũng biết anh ta nhé?”
Đâu chỉ là quen biết.
Nhưng phải giải thích chuyện này với An Tiểu Nguyên thế nào? Coi như An Tiểu Nguyên biết hết đi, vậy cậu ta phải nói với bên trên ra sao? Chẳng lẽ là “Tác giả Quân Tửu từng yêu sếp mới và vị họa sĩ kia, hai người còn từng vì cậu ta mà lao vào đánh nhau một trận” hay gì?
Chuyện hoang đường kiểu mẹ gì đây? Mục truyện cười trên báo lá cải vào sáng thứ hai chắc?
Và bây giờ anh phải nói với Tiêu Chi Viễn, phiền cậu thiết kế thiệp cưới cho Chu Cẩm.
Ai thiết kế cho Chu Cẩm mà chẳng được?
Tại sao hết lần này đến lần khác cứ phải là Ngôn Hành Nhất nhờ vả?
Đầu anh đau muốn nổ tung ra đến nơi rồi.
“Tiểu Nguyên,” Ngôn Hành Nhất cầm điện thoại lên lần nữa, đắn đo không biết phải nói thế nào với An Tiểu Nguyên, “Có lẽ chuyện này hơi phiền phức.”
“Ừm.” Đương nhiên An Tiểu Nguyên đã phát hiện tâm trạng thất thường của anh từ sớm rồi, im lặng chờ Ngôn Hành Nhất giải thích.
“Chu Cẩm, tôi, Tiêu Chi Viễn; ba người chúng tôi có quen biết lẫn nhau.” Anh hít sâu một hơi, “Hơn nữa quan hệ giữa chúng tôi rất tệ. Nhất là… giữa Tiêu Chi Viễn và Chu Cẩm.
An Tiểu Nguyên khẽ chửi một tiếng “địt”.
“Vốn là không chạm mặt nhau lâu rồi, ai ngờ duyên phận trùng hợp tới mức tụ hết về một nơi. Tôi không thể nói rõ ràng với cậu rốt cuộc lý do là gì, nhưng thật sự vô cùng tệ hại.”
“Không thể nào hóa giải hiềm khích lúc trước?”
“Có thể, nếu người đó không phải Chu Cẩm, và nếu như người nhờ vả không phải tôi.”
“Vậy thì là không thể nào rồi.”
Ngôn Hành Nhất thở dài, nói: “Tiểu Nguyên, thật lòng xin lỗi cậu. Nhưng chuyện này —— không được rồi.”
Điều này quá bất công với Tiêu Chi Viễn.
Dù rằng hắn đã chẳng còn địch ý với Chu Cẩm, dù rằng chẳng còn chút tình cảm nào với mình nữa, thậm chí còn có khi hắn sẽ nhận công việc này như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay chưa từng quen biết ai. Nhưng đứng trên góc độ của Ngôn Hành Nhất mà nói, anh đã vì Chu Cẩm mà làm tổn thương Tiêu Chi Viễn một lần, có một phần ngàn một phần vạn khả năng đi chăng nữa anh cũng không thể dùng cái yêu cầu trơ trẽn ấy làm đau hắn lần thứ hai.
“Nói nhăng nói cuội cái gì đó, tôi biết là đang làm khó cậu rồi, không ngờ giữa mấy người các cậu lại phức tạp như vậy.”
Còn phức tạp hơn những gì cậu tưởng nhiều lắm —— Nhưng Ngôn Hành Nhất không nói khỏi miệng.
“Để tôi xem thuyết phục tổng biên dẹp vụ này đi. Lỡ đâu làm căng lên là chết chùm, hai bên đều không chọc vào nổi.” An Tiểu Nguyên thở dài một hơi, “Đúng là thế sự khó lường —— Cậu còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết chứ?”
“Cậu không biết nhiều đó thôi, quá khứ của anh đây đủ viết một bộ truyện dài dằng dặc rồi.”
“Ừm.” An Tiểu Nguyên tò mò nhưng không than vãn kì kèo gì, “Chờ hôm nào cậu rảnh thì tóm tắt cho tôi nghe xem.”
Cúp điện thoại, Ngôn Hành Nhất càng tỉnh như sáo, cũng không có tâm trạng viết bản thảo. Anh cẩn thận nhớ lại từng người từng người một, hình như chẳng có ai vui vẻ gì sau khi dính líu tới mình. Nếu Ngôn Hành Nhất biến mất khỏi cuộc đời này, An Tiểu Nguyên sẽ không vất vả như bây giờ nữa, Phương Tư và anh hai không phải thấy khó chịu vì ở với nhau, Tiêu Chi Viễn và Chu Cẩm sẽ không có chút liên quan gì đến nhau, cha và mẹ cũng không bất đồng cãi vã.
Đến tận bây giờ Ngôn Hành Nhất chưa từng nghĩ đến, hóa ra mình sinh ra làm một con người thất bại thế ấy.
“Danzai Osamu từng viết “Sinh ra làm người, thật lòng xin lỗi*”, tôi cũng thật lòng xin lỗi mọi người…” Anh mờ mịt nghĩ.
*Trong tác phẩm Nhân Gian Thất Cách (Thất Lạc Cõi Người).
“Anh có đó không?” Tiêu Chi Viễn đột nhiên nhắn tin tới.
Ngôn Hành Nhất nhìn khung ảnh đại diện nhảy sáng của hắn mà ngơ ngác đờ ra. Anh rất muốn nói chuyện của Chu Cẩm cho hắn nghe, nhưng nghĩ lại, có nghĩa lý gì chứ? Lẽ nào còn chờ Tiêu Chi Viễn nhận ý tốt của mình, nói với mình một câu “Cảm ơn anh” chắc?
Đừng có đùa, thiếu điều tự mình đa tình thôi.
Mọi suy nghĩ cứ chạy nhảy rối tung trong đầu, Ngôn Hành Nhất chỉ có thể nuốt sạch lời muốn kể vào bụng, nhạt nhẽo trả lời “có”.
“Muộn thế này à.”
“Ừm.”
“Vừa lúc tôi có vấn đề muốn xác nhận với anh, vốn định ngày mai mới hỏi.”
Tiêu Chi Viễn không dông dài mà giải thích gọn ghẽ với anh, Ngôn Hành Nhật lục lọi kho tài liệu của mình một lượt, gửi hết tư liệu liên quan cho Tiêu Chi Viễn.
Chưa tới vài phút sau, Tiêu Chi Viễn nhắn: “Vậy thì ổn rồi. Cảm ơn, chúc anh ngủ ngon.”
“Ừm, được. Cậu cũng vất cả rồi.”
Tiêu Chi Viễn gửi một icon mặt cười sang.
Ngôn Hành Nhất nhớ lời An Tiểu Nguyên từng nói, hai người cứ khách sáo với nhau sượng trân như diễn tuồng vậy —— Hơn nữa còn là cái loại diễn dở tệ.
Ngôn Hành Nhất và Tiêu Chi Viễn đã từng yêu nhau thân mật thắm thiết ngần ấy, sẽ thoải mái nũng nịu trước mặt người kia mà chẳng cần kiêng dè điều gì. Thế mà bây giờ hai người chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng mấy cuộc hội thoại vô nghĩa không bằng cả người lạ.
Đó là những gì mày muốn mà, không có gì sai trái, cũng không phải hối hận. Bây giờ em ấy yêu người khác mày cũng không liên quan gì đến mày cả. Giống như khi nghe tin Chu Cẩm kết hôn, không hề có lấy chút cảm giác gì.
Nên vậy, đó là tốt nhất.
Trước đây anh còn đùa cợt nếu mình kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho Chu Cẩm, thế mà bây giờ lại bị tên kia giật trước, đã thế còn là ông chủ mới của mình. Tuy chắc là Chu Cẩm sẽ không mặt dày đến mức mời mình đi đám cưới đâu, nhưng vô tình khiến câu chơi giỡn của anh phản ngược lại mình.
Nếu Tiêu Chi Viễn còn nhớ rõ, không biết sẽ thế nào đây.
Ngôn Hành Nhất bất lực nhận ra, dù mình có nghĩ cái gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng quay về Tiêu Chi Viễn.
Anh ở lại một tuần, để dỗ mẹ vui lòng mà không biết đã nói ra bao nhiêu lời nói dối. Cái gì mà “Một thời gian nữa con sẽ đi xem nhà”, rồi “Mẹ yên tâm, có người phù hợp thì con sẽ yêu đương ngay”; anh mà là Pinocchio thì mũi đã dài ra tới tận trời rồi.
Anh còn lôi chuyện mình hợp tác với Tiêu Chi Viễn ra khoe khoang bốc phét, thấy mẹ mình vui vẻ như mở cờ trong lòng.
Mục đích chỉ có một, đó là muốn để mẹ cho rằng anh không bị quá khứ kia ảnh hưởng gì cả, bây giờ anh sống rất tốt, tốt hơn mọi người trên đời này.
Nhìn nụ cười của mẹ và vẻ mặt thả lỏng ra của cha, thậm chí anh còn cảm thấy hay là mình cứ sống thế đi? Mua một căn hộ nhỏ, tìm một cô gái đáng tin rồi sinh một đứa bé kháu khỉnh như Tiểu Tuyển Minh, rồi đi hết cuộc đời mình như thế.
Tốt thật, đây mới là cuộc sống không có vết nhơ.
Lần tiếp theo đối diện với Tiêu Chi Viễn, Ngôn Hành Nhất hoảng hốt nghĩ, đúng vậy, nếu mình chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của người này, lẽ ra nó đã không mang chút nhơ nhuốc nào.
“Tác giả Ngôn?”
Thấy anh ngẩn ra, Tiêu Chi Viễn gọi anh.
“À à, xin lỗi, tôi hơi thiếu ngủ.”
Trước khi Ngôn Hành Nhất về nhà mình cũng là thời gian xét duyệt lần hai, vì vậy anh mua vé xe tối đến phòng làm việc của Tiêu Chi Viễn.
Hắn nói: “Anh chú ý sức khỏe.”
Ngôn Hành Nhất gật đầu, tiếp tục xem bản vẽ của hắn.
Lúc Tiêu Chi Viễn làm việc, hắn sẽ dọn dẹp sơ bàn làm việc của mình để chừa đủ không gian vẽ, sau đó hắn bày đầy đủ họa cụ màu vẽ cần thiết ở chỗ mình tiện tay cầm. Thói quen này từ trước đến nay vẫn từng thay đổi.
Phần đặc sắc nhất trong bản thảo của hắn là kết cấu và cách phân bổ ánh sáng. Cho dù đây chỉ là thành phẩm chưa hoàn thiện, khung trời ngập mây mù ấy vẫn làm người bình thường như Ngôn Hành Nhất cảm nhận được không khí ẩm ướt rét lạnh như thể muốn thấm sũng ướt mặt giấy.
Chưa bao giờ anh nói được câu chê bai nào khi ngắm các tác phẩm của Tiêu Chi Viễn.
“Nếu không có vấn đề gì vậy đến lúc hoàn thành bản thảo xong chúng ta sẽ xác nhận nội dung của vài tập.” Tiêu Chi Viễn nói, “Đỡ phải phiền anh chạy tới chạy lui từ xa đến đây.”
“Không sao, công việc mà.”
Tiêu Chi Viễn nghe xong, đột nhiên bật cười: “Phải rồi, công việc mà.”
Ngôn Hành Nhất nhạy cảm phát giác câu vừa rồi có ẩn ý.
“… Chuyện thiệp cưới em vẫn chưa cảm ơn anh.”
Thiệp cưới?
Thiệp cưới của Chu Cẩm? An Tiểu Nguyên nói với em ấy?
Sắc mặt của Ngôn Hành Nhất đầy phức tạp, không biết phải nên lại lời cảm ơn này thế nào. Tiêu Chi Viễn lấy mấy tấm danh thiếp trong ngăn kéo đổ ra trước mặt anh, để anh nhìn thấy hai chữ “Chu Cẩm” trên mặt trước.
“Rất cảm ơn anh – đã – giới – thiệu – em.”
Tiêu Chi Viễn nói từng chữ một, ánh mắt chằm chằm vào anh như đang ngấu nghiến nỗi hận thù, hắn chậm rãi tiếp tục:
“Ngôn Hành Nhất, tôi đã biết anh ghê gớm từ lâu rồi. Nhưng không ngờ anh còn tàn nhẫn hơn cả tôi tưởng tượng.”