Đỗ xe ở gần khách sạn, Ngôn Hành Nhất nói cảm ơn với Tiêu Chi Viễn rồi đóng cửa xe. Hắn cũng không mời anh ăn cơm nữa, lịch sự chào tạm biệt rồi đi.
Ngôn Hành Nhất tấp đại vào một quán ăn nhanh giải quyết bữa tối, gọi điện cho Phương Tư báo chị biết trước ngày mai mình sẽ về.
“Cuối tháng là sinh nhật mẹ, em về ở vài ngày được không?”
Ngôn Hành Nhất nghe tiếng Phương Tư mở nhỏ âm lượng ti vi xuống.
“Về thì em sẽ về rồi đó, ở lại thì thôi chị ạ.”
“Nếu em không muốn ở nhà thì đến chỗ chị vậy.”
“Ôi trời chị em ơi —— ” Ngôn Hành Nhất nằm trên giường khách sạn ngửa mặt lên trần than trời, “Thế chẳng thà để em ngủ ngoài đường cho rồi.”
Phương Tư nghe thế bèn nổi giận: “Thằng nhóc ranh này, cứ làm như bị bạn bè hết mọi người cô lập xa lánh không bằng! Ở mấy ngày thì làm sao? Bộ cha với anh em còn đá văng em khỏi giường được hả? Hai người ấy mà mặt nặng mặt nhẹ với em thì để chị chịu hết được chưa?!”
Qua lại bao nhiêu năm như vậy, Ngôn Hành Nhất nghe giọng cũng biết ngay Phương Tư đang giận thật, liên tục xin lỗi vội trấn an chị: “Thôi mà! Chị đừng nóng ~ Không phải em đùa chị đó à? Em về, chắc chắn em về! Ngủ nhà chị hai hôm luôn được không?”
“Không phải chị muốn giận dỗi gì em, cũng không cần em mặt nóng dán mông lạnh lấy lòng ai. Không phải đều là người một nhà cả ư? Em cũng đã hơn ba mươi rồi, còn định cứ thế này mấy chục năm nữa? Sẽ khó nghe đấy, em thì chờ được nhưng chưa chắc cha mẹ chờ được! Em không bỏ qua được cho cha cũng không sao, nhưng em nghĩ cho mẹ đi có được không?”
Ngôn Hành Nhất “Dạ dạ vâng vâng” không ngừng nghỉ, chẳng dám hó hé gì khác.
Phương Tư rất hiếm khi giận, dường như chị có tất cả sự bao dung và lý trí của một người phụ nữ. Thế nhưng một khi chị đã giận rồi, thì không phải một hai lời xin lỗi thì sẽ qua chuyện.
Ngôn Hành Nhất âu sầu, anh không ngờ Phương Tư sẽ nổi giận vì câu nói đùa của mình như thế. Ngay cả lý do anh không muốn ở cùng cha và anh cả cũng chỉ vì tránh cho sự hiện diện của mình làm không khí bối rối cứng ngắc, cho nên trốn được anh sẽ trốn, không né tránh được nữa sẽ bất chấp ưỡn ngực lên đón tiếp thờ ơ lạnh nhạt.
Thì mặt anh cũng dày mà.
Dỗ Phương Tư chừng hơn mười phút mới xuôi chuyện. Trước lúc cúp điện thoại, chị thở dài nói: “Hành Nhất, chị xem em là em trai mình nên mới nói như vậy, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
“Em biết mà, mẹ và chị là lực lượng hậu thuẫn hùng mạnh của em.”
Mãi lâu sau cũng không có tiếng đáp lại, Phương Tư như cứ muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng vẫn thở hắt ra: “Ừm, em nghỉ ngơi sớm.”
Cúp điện thoại, tâm trạng của Ngôn Hành Nhất nặng nề đến cùng cực.
Anh biết Phương Tư cũng vì tốt cho mình, muốn anh được người nhà chấp nhận lần nữa. Nhưng chuyện năm đó không ai đề cập đến không có nghĩa là mọi người đã quên.
Anh chưa quên, cha cũng sẽ không quên.
Ngôn Hành Nhất vĩnh viễn là đứa con trai mang vết nhơ của nhà họ Ngôn, cha cũng vẫn sẽ là người đã tự tay đánh gãy xương đùi con trai mình. Đôi lúc anh nghĩ, cha đã từng khi nào cảm thấy áy náy có lỗi với mình hay chưa? Hoặc từng hối hận vì đã xuống tay quá nặng?
Anh không biết câu trả lời.
Nhưng biết thì đã sao. Cả đời này cha cũng sẽ không cúi đầu với anh, anh cũng chưa từng có cảm giác mình phải nói một câu “Con sai rồi”.
Ngôn Hành Nhất chỉ cầu xin thời gian có thể chậm rãi làm phai mờ đi dấu vết của quá khứ, giúp an yên ổn sống nốt quãng đời còn lại. Không cần biết là Chu Cẩm hay Tiêu Chi Viễn, mấy mươi năm sau nữa liệu ai sẽ nhớ đến ai?
Kể từ khi được An Tiểu Nguyên thông báo sẽ phải viết ngoại truyện cho dài, Ngôn Hành Nhất không có lấy một đêm ngon giấc. Anh hết lòng hết sức dốc sạch tâm huyết, tự thấy thái độ làm việc của mình rúng động lòng người đến mức ẵm thẳng giải Nobel chăm chỉ được rồi.
An Tiểu Nguyên cũng không tàn nhẫn giục giã anh nữa, mỗi ngày chỉ không mặn không nhạt nhắn một câu “Dồn hết cái mạng cậu vùi đầu vào con chữ đi” các thể loại. Bao nhiêu lần Ngôn Hành Nhất gõ “Tổ sư mẹ nó ông đây đếch viết nữa, ông mặc kệ, chết xa ông ra”.
Vào khung chat rồi lại xóa đi, gửi nhắn lại một chữ “Ờ”.
Mẹ Ngôn nói sinh nhật không bày vẽ tổ chức gì, gia đình ngồi ăn một bữa cơm thôi. Ngôn Hành Nhất về đến nhà, đứa cháu Ngôn Tuyển Minh nhào tới áp mặt vào đùi anh gọi to “Chú ơi chú”, suýt nữa ôm gãy luôn cái chân lành lặn. Phương Tư tách con trai dính trên người Ngôn Hành Nhất như cao dán xuống, kéo anh vào bếp.
“Sao vậy chị? Có chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt cẩn trọng của Phương Tư, Ngôn Hành Nhất bắt đầu cảm thấy bầu không khí không ổn.
“Ban nãy cha mẹ ầm ĩ với nhau một trận, lát nữa ăn cơm em an ủi mẹ xem.”
Ngôn Hành Nhất khựng lại, hỏi chị: “Vì em?”
“Không phải.” Phương Tư đau đầu thở dài, Ngôn Hành Nhất cảm thấy gần đây chị ngày một thở dài thường xuyên hơn, “Em biết vì sao chị cứ một hai gọi em về nhà không, gần đây mẹ vẫn hay than thở chuyện này với cha. Nói lúc ấy tại sao mình không chịu ngăn lại, bây giờ ném con trai mình ở ngoài đường ngoài sá như thế.”
“Em cũng biết tính cha rồi đó, không nói gì thì xem như đồng ý. Mà mẹ cứ nói tới nói lui ông ấy cũng nóng lên, hai người cãi nhau không chỉ một lần.”
“Trước đây mẹ rất thuận theo lời cha, dạo này không hiểu vì sao mẹ lại tính toán nặng nhẹ.”
Ngôn Hành Nhất giơ tay chà chà mặt mình, không muốn nói chữ nào. Phương Tư nhìn biểu cảm của anh cũng hiểu anh đang nghĩ gì.
“Chị biết vì sợ như vậy nên em mới tránh né về nhà. Hai người rõ ràng cùng nghĩ một chuyện, vậy mà nói một câu trái ý nhau là lại bất đồng cự cãi. Chị bắt đầu không có tác dụng gì nữa rồi, anh trai em càng không được, chỉ đành để em chịu thiệt.”
“Mở được nút thắt này mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cảm giác nặng nề ấy lại ập đến nữa rồi, nó như một tảng đá khổng lồ nghiền ép anh đến độ chẳng thể thở nổi.
Cẩn thận bắt đầu giờ cơm, Ngôn Hành Nhất nói linh tinh lang tang mấy thứ chẳng có nghĩa gì, Phương Tư và Tiểu Tuyển Minh thêm lời làm không khí sôi nổi sinh động, ngay cả Ngôn Hành Tri cũng nói đỡ đôi ba câu, cuối cùng bữa cơm kết thúc trong êm thắm.
Ăn cơm xong rồi tiễn gia đình anh trai về, Ngôn Hành Nhất ngồi xem ti vi với mẹ, tạm thời hòa hoãn trấn an được tâm trạng của bà. Đến lúc anh nằm dài trên giường, cả cơ thể kiệt quệ như thể vừa đánh một trận lớn.
Nhưng dù mệt đến mấy anh cũng không tài nào ngủ được.
Nằm trong căn phòng đã lâu không lui đến, rất nhiều năm trước đây, trong chính căn phòng này, anh đã trải qua những kinh nghiệm “xương máu” thay đổi cả cuộc đời anh, đi từ gắng gượng cố chấp đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến chấp nhận từ bỏ.
Cha anh cầm gậy trong tay, trước khoảnh khắc nó nện xuống đùi Ngôn Hành Nhất không có lấy một giây sợ hãi. Cả cha anh và anh bị cơn sự phẫn nộ và cơn giận choán lấy thể xác lẫn lý trí, dồn nén tích tụ đến một giới hạn hoàn toàn sụp đổ.
Anh không những không sợ chân mình sẽ gãy, anh thậm chí còn muốn cả cái đầu này cũng bị đập nát ra.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi chào đời, Ngôn Hành Nhất nghĩ đến và trông đợi cái chết.
Nhớ tới đây hình như chân lại bắt đầu nhức nhối đau đớn, Chu Cẩm vừa hiện lên trước mắt đã bị hình ảnh của Tiêu Chi Viễn thay thế chỉ trong chớp mắt. Từng giây từng phút, mỗi khoảnh khắc trôi đi bên cạnh hắn phút chốc rõ ràng không gì sánh được.
Rõ ràng đã quên đi, tại sao vẫn còn nhớ rõ ngần ấy?
Đến tận bây giờ Ngôn Hành Nhất mới nhận ra, dằm sâu nơi tận cùng xương tủy anh vẫn luôn tồn tại những nghĩ suy và nhung nhớ về Tiêu Chi Viễn.
Bởi lẽ Tiêu Chi Viễn không hề thương hại anh, cũng không làm anh tổn thương. Mọi ký ức về hắn đều gói gọn trong những kỷ niệm đẹp, chẳng có lấy một chút xấu xí nào.
Đó cũng là lý do mà anh chưa từng hết hy vọng với Tiêu Chi Viễn. Nhưng với chính bản thân thân mình, lẫn cả tương lai phía trước đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngôn Hành Nhất đứng dậy bật máy tính, nhìn hình đại diện của Tiêu Chi Viễn trong mục bạn tốt mà ảo tưởng cái hình nho nhỏ ấy sẽ chuyển động.
Ảnh đại diện của Tiêu Chi Viễn không nhúc nhích, của An Tiểu Nguyên lại nhảy ra: “Sao tự nhiên giờ này còn online vậy?”
Ngôn Hành Nhất nhìn con số dưới góc phải, một giờ rưỡi sáng.
“Về nhà, sinh nhật mẹ tôi.”
“Thế thì tốt rồi, đang định ngày mai mới gọi điện nói cậu, thôi để giờ nhắn luôn.”
“Chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Gì cơ, chả phải chuyện công việc nhá.”
“Tâm trạng của trẫm đang vô cùng vui mừng hân hoan, nói mau.”
“Để tôi gọi điện thoại.”
Còn chưa gõ xong chữ “Ờ”, An Tiểu Nguyên đã gọi điện tới nơi.
“Thôi tôi hỏi thẳng đấy, quan hệ của cậu với đồng chí Tiêu Da Vinci ngọn nguồn là thế nào?”
“Sao tự nhiên hỏi vụ này?”
“Đâu phải tôi hứng lên hỏi đâu, tổng biên tập bảo hỏi đó. Hồi trước lúc họa sĩ Tiêu làm việc ở chỗ chúng ta không phải cậu là người giới thiệu à?”
Giọng Ngôn Hành Nhất trầm xuống: “Là tôi, thì giới thiệu vậy thôi, không thân thiết mấy.”
“E hèm.” An Tiểu Nguyên tin mới lạ, “Ai tin trời? Hai người từng có quan hệ chứ gì?”
“…”
“Tôi đâu có ngu, cậu không biết hai người các cậu cứ khách sáo kiểu sượng trân như diễn tuồng à?”
“… Lần sau tôi sẽ tự nhiên hơn tí.”
An Tiểu Nguyên xì một tiếng, nói tiếp: “Không phải tôi muốn nhiều chuyện, nhưng đây là lệnh của cấp trên.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tổng công ty mình đây này vừa có ông tổng mới đến. Mà ông tổng này sắp kết hôn.” An Tiểu Nguyên nói với giọng đầy kỳ quặc mỉa mai, “Để lấy lòng sếp mới thì không làm như bình thường được. Vừa hay không phải có đồng chí Tiêu Da Vinci ở đây à? Tổng biên tập nói làm sao để đồng chí Da Vinci thiết kế thiệp cưới cho sếp, này mà xổ ra phát nghe Tây hết hồn như nào? “Đây, sếp xem, Da Vinci thiết kế thiếp cưới cho sếp!””
“Thế mấy cậu tìm Da Vinci đi, nói với tôi có tác dụng chó gì.”
“Da Vinci bận rộn bao nhiêu chứ! Cậu tưởng tôi muốn gặp là gặp được à? Người ta là người bận rộn với mấy đơn thiết kế quốc tế ồ ạt kéo tới, đâu ra mà nhìn tới cái chuyện thiết kế thiệp cưới này được.”
Hai người nói qua nói lại nói một hồi biến luôn Tiêu Chi Viễn thành Da Vinci rồi.
“Thế tôi càng bó tay, tôi đâu có làm hết việc giúp cậu ấy được. Không mấy cậu nói người ta bỏ luôn việc tôi sang một bên đi.”
“Thấy chưa thấy chưa, cậu sung sướng quá nhở?” An Tiểu Nguyên chậc lưỡi, “Định là nhờ cậu nói ngọt đôi ba câu, tiện thể làm cho xong dự án lần này.” Vừa nói dứt câu đã bổ sung, “Có phải mình không trả tiền đâu.”
“…”
Ngôn Hành Nhất thầm nghĩ, mình mà mở miệng bảo không làm được thì người ta sao cũng được. Nhưng nếu chuyện này đã giao cho An Tiểu Nguyên, hẳn cậu ta không thể nào đẩy sang cho người khác được. Chẳng những không trốn được việc mà còn phải làm cho ra trò, bằng không chỉ cần một chút sơ sót, cuối cùng mọi trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu An Tiểu Nguyên.
Tâm trạng đã đang nặng nề rồi, Ngôn Hành Nhất muốn chết quách đi cho xong.
“Sao tự nhiên có sếp mới đến vậy ta?” Đồng ý với An Tiểu Nguyên sẽ đánh tiếng với Tiêu Chi Viễn xong, Ngôn Hành Nhất hỏi đến kẻ đầu sỏ, “Tổng biên tập của mấy cậu cũng vậy nữa, một cái bao đỏ là xong rồi, bày vẽ thế làm gì không biết!”
“Nhờ.” An Tiểu Nguyên cũng cùng chung mối thù, “Nghe đâu là ông bô về hưu rồi lên thay ông nhà thôi. Bố của anh ta mới đầu là người đầu tư cho công ty, đại cổ đông to nhất đấy… tên gì ta?”
An Tiểu Nguyên vắt hết óc cũng không nhớ nổi cái tên: “Đệt, quên cha nó rồi. Nhưng tên ông tổng mới thì tôi nhớ kỹ lắm ——”
“Họ Chu, tên là Chu Cẩm.”