Ngọn đèn vàng trong veo rơi nghiêng xuống, chiếu lên miếng thịt bò đã rưới đầy nước tương, thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn. Tạ Phỉ ngồi sau bàn, cắt cả tảng thịt to thành từng miếng nhỏ rồi mới bắt đầu ăn.
Có hai cái bánh sừng bò lót bụng trước, giờ Tạ Phỉ cũng không quá đói bụng, ung dung thong thả mà ăn. Lễ nghi trên bàn của cậu rất tốt, cử chỉ tao nhã, chăm chú nghiêm túc, cặp mắt đào hoa hơi rũ xuống lộ ra ánh sáng trong veo trông vừa xinh đẹp lại vừa ngoan.
Cố Phương Yến rót cho cậu một chén hồng trà. Có lẽ hắn lo Tạ Phỉ ngồi một mình trên bàn ăn xa lạ sẽ không thoải mái nên không đi chỗ khác, ngồi ở một bên bàn ăn tiếp tục xử lý chuyện lúc trước.
Trung thu ở dưới gầm bàn. Tạ Phỉ mở một hộp đồ ăn cho mèo ra, cố gắng dùng cách này cứu vãn tình phụ tử với mèo con. Thành quả khiến người vui mừng, sau khi Trung Thu ăn no đã chủ động lại cọ cậu hai cái.
Tâm lý và sinh lý của Tạ Phỉ đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sau khi ăn xong, cậu chân thành nói với Cố Phương Yến: “Vô cùng, vô cùng muốn tặng cho cậu năm sao khen thưởng”.
Cố Phương Yến ngẩng đầu lên khỏi màn hình ipad: “Cảm ơn đã khích lệ”.
“Sao cậu không có chút khiêm tốn nào hết vậy?” Tạ Phỉ cười hừ một tiếng.
“Không cần thiết.” Cố Phương Yến hờ hững.
Tạ Phỉ ngồi đơ ra trên ghế một lát, sau đó đứng dậy dọn dẹp mâm thức ăn, đưa vào nhà bếp. Cậu bỏ bát đĩa và nồi vào máy rửa bát hết, lúc xoay người lại bỗng nhiên đổi thành một biểu cảm khác, nói với Cố Phương Yến ngồi phía đối diện trên bàn ăn ngoài cửa: “Tớ thấy hình như tớ bị mắc một loại bệnh.”
“Hả?” Cố Phương Yến mở to mắt.
“Bệnh sau khi ăn sẽ thấy hạnh phúc á”. Tạ Phỉ trịnh trọng đàng hoàng nói, “Giờ trong lòng tớ tràn đầy cảm giác vui vẻ, muốn hét lên khen ngợi chủ nghĩa xã hội thật tốt.”
“Liên quan gì đến chủ nghĩa xã hội?” Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Phương Yến vẫn không lộ vẻ gì, ánh mắt kia không rõ là đang trừng người ta, hay là vẫn như lúc bình thường.
“Được rồi, thôi thì hét lên ca ngợi cậu, viết cho cậu một một bài ca mang tên Cố Phương Yến”. Tạ Phỉ lắc lắc cái nhẫn trên ngón trỏ trái, lớn tiếng nói.
Chứng bệnh cảm thấy hạnh phúc sau khi ăn no thông thường sẽ đi kèm chứng bệnh sau khi ăn xong cảm thấy lười biếng. Tạ Phỉ dựa vào kệ bếp, không muốn động đậy nữa
Cậu cứ dùng tư thế này đứng xem mèo nhỏ.
Mèo con đang tự mình chơi đùa, nhảy qua nhảy lại trên sàn nhà qua. So với lúc mới gặp thì nó đã mạnh khoẻ hơn rất nhiều, không còn bước xiêu bước vẹo, dáng vẻ suy nhược như trước kia nữa. Thân thể nhỏ xíu to lắm chỉ bằng một bàn tay, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, chạy từ đầu này bàn ăn sang đầu kia bàn ăn.
Tạ Phỉ thấy vậy thì cảm khái: “Loài mèo chúng nó có sức sống tốt ghê”.
“Vận động trước khi ngủ thôi, ngay lập tức nó sẽ tìm chỗ làm ổ rồi nằm xuống”. Cố Phương Yến hời hợt nói.
“Cậu thấu hiểu nó ghê ha”. Tạ Phỉ đưa mắt chuyển về phía Cố Phương Yến, kéo lê giọng mỉa mai.
“Có mùi chua chua”.
“Rõ ràng tớ là người đến trước mà”.
Cố Phương Yến bình thản: “Là chính cậu không đến thăm nó, thậm chí vừa mới được nghỉ đã quên mất người(mèo) ta luôn.”
“…” Tạ Phỉ bị lời này làm cho nghẹn họng, giọng điệu yếu đi, “Tớ không cố ý mà. Lúc đi học vẫn nhớ, ai biết chuông tan học đánh xong liền quên mất luôn”.
Tạ Phỉ đứng trong phòng bếp một lát, sau đó chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Ai biết ngay khi Tạ Phỉ đi tới cửa phòng bếp, Trung thu đột nhiên tiến lại, đặt mông ngồi xuống, nằm nhoài lên chỗ Tạ Phỉ sắp giẫm lên.
Tạ Phỉ gấp gáp bước rộng hơn, bước qua người Trung Thu để tránh giẫm lên nó. Nhưng giữa phòng bếp và phòng ăn nhà Cố Phương Yến lại có một cái bậc cửa, lúc cậu bước chân sau ra thì bị vấp một cái. Cửa phòng bếp quá rộng, Tạ Phỉ đi ở giữa nên không có khung cửa để níu lấy giữ thăng bằng, cả người bất ngờ ngã sấp về phía trước.
Sắc mặt Cố Phương Yến biến đổi trong chớp mắt biến, hắn cấp tốc đứng dậy khỏi bàn ăn, nhanh chân tiến tới. Ngay lúc Tạ Phỉ sắp ngã xuống hắn liền nhanh tay đỡ lấy cậu. Tạ Phỉ lảo đảo một bước, nhào vào lòng Cố Phương Yến. Hai tay cậu không có chỗ để bám, không chút suy nghĩ mà trực tiếp ôm lấy thắt lưng đối phương.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, đại não Tạ Phỉ tê liệt mất một lúc. Lát sau cậu mới từ từ cảm nhận được toàn bộ chuyện vừa nãy hơi đáng sợ. Nếu như không có Cố Phương Yến có khi cậu đã đập mặt xuống đất phá huỷ dung nhan luôn rồi.
Một con mèo dấy lên thảm án, còn là mèo của mình nuôi, không thể đòi bồi thường cũng không có cách nào trách cứ, thậm chí có khả năng đầu cậu đập xuống sẽ làm nứt sàn nhà Cố Phương Yến, sau đó còn phải bồi thường sóng gió một phen.
Mà một giây sau, Tạ Phỉ lại bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên xảy ra tình huống khó xử như vậy, nhưng tình cảnh chật vật và tàn nhẫn như vậy thì vẫn là đầu cậu trải qua. Cậu đã đá bay một chiếc dép lê, Cố Phương Yến đẩy ngã một cái ghế, chén trà trên bàn cũng bởi vậy mà nghiêng đổ.
Bỏ qua chuyện này không nói, bây giờ Tạ Phỉ và Cố Phương Yến ở trong trạng thái thực sự thân mật tới cực điểm, như thể đã dính chặt vào nhau. Giữa hai người không có một chút khe hở nào, nếu mà góc độ lệch thêm một chút nữa không chừng đã hôn vào đâu đó rồi.
… có điều cơ bụng của tên này rèn luyện tốt quá, cách vải vóc mà cậu cũng có thể cảm giác được từng đường nét.
Nhưng bây giờ là thời điểm để cảm nhận cái này chắc? Tạ Phỉ à mày mau tỉnh táo lại đi!
Tạ Phỉ ngẩng đầu, rút tay lại, lùi về sau nửa bước. Chân trái vừa giẫm xuống đất cậu đã cảm nhận một cơn đau ùa tới, đau đến mức làm cậu nhịn không được “Shh” một tiếng.
“Sái Chân?” Cố Phương Yến nhíu mày.
“Chắc là không phải đâu”. Tạ Phỉ dồn trọng tâm lên chân phải, cúi đầu kiểm tra, sau đó nói: “Bị đυ.ng đau thôi”.
Cố Phương Yến cũng nhìn sang, làn da Tạ Phỉ trắng như ngọc, gần như trong suốt. Bây giờ trên mắt cá chân cậu có thêm một vệt đỏ, cực kỳ đáng chú ý, như là bạch ngọc bẩm sinh có tì vết.
“Xin lỗi”. Cố Phương Yến trầm giọng, nói.
“Nếu cần xin lỗi thì nhóc mèo kia mới là đầu xỏ phải xin lỗi”. Tạ Phỉ tức giận nở nụ cười.
Nhưng mèo kia không hề biết bản thân đã gây ra hoạ gì, sớm đã đuổi theo con muỗi bé nhỏ trong không khí mà chạy đến chỗ khác.
Vấn đề không lớn, quá rồi thì thôi.
Tạ Phỉ định nhảy một chân ra ngoài, mà vừa mới nhảy được một bước đã bị Cố Phương Yến giữ lại.
“Làm gì đấy?” Tạ Phỉ quay đầu hỏi hắn.
Lại bị Cố Phương Yến hỏi ngược lại: “Cậu định làm gì?”
“Biểu diễn gà nhảy một chân cho cậu xem” Tạ Phỉ liếc mắt cười.
Cố Phương Yến: “…”
Tên khốn này còn ra vẻ tự hào lắm, quả nhiên là ăn no nên có sức lực dằn vặt người khác
“Được rồi, có thể phiền bệ hạ dìu tớ một chút được không?” Tạ Phỉ áng chừng độ dài con đường từ cửa phòng bếp đến phòng khách. Cậu cảm thấy bản thân muốn nhảy ra thì hơi khó, không thể không duỗi tay ra với Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến đỡ lấy Tạ Phỉ, Tạ thiếu gia nhảy một bước về phía trước, hắn cùng dịch một bước.
Tiến độ này rất chậm, con ngươi Tạ Phỉ đảo một vòng, nói với Cố Phương Yến cứ như là thật: “Tớ cảm thấy tớ giống như thái hậu, lớn tuổi rồi nên tay chân lẩm cẩm, phải nhow` đại thái giám bên cạnh đỡ lấy”.
Ngay sau đó, cậu bóp cổ họng bắt đầu diễn: “Tiểu Yến Tử, Ngự hoa viên có còn xa lắm không?”
“Tôi không cảm thấy cậu giống thái hậu chỗ nào cả”. Cố Phương Yến không mặn không nhạt mở miệng, “Mà cảm thấy giống như tôi đang dắt chó đi dạo”.
“Em trai à cậu muốn ăn đòn đúng không!” Tạ Phỉ giơ giơ nắm đấm lên trước mặt Cố Phương Yến.
Đi khoảng hai phút bọn họ mới đến phòng khách.
Cố Phương Yến đặt Tạ Phỉ ngồi lên ghế salon, lên lầu tìm thuốc.
Lúc này, điện thoại di động của Tạ Phỉ rung nhẹ, Bùi Tinh Nguyên trả lời tin nhắn hồi nãy của cậu, anh hỏi: “Sao lại chạy ra ngoài tiểu khu luôn rồi?”
“Em cứ đi thẳng về phía trước, mãi sau đó thì đi ra ngoài mất”. Tạ Phỉ nói dối mà mặt không biến sắc.
Bùi Tinh Nguyên không hề nghi ngờ cậu, chỉ căn dặn: “Chú ý an toàn, về sớm một chút.”
Tạ Phỉ thầm nghĩ anh chậm rồi, em đã bị thương mất rồi, nhưng lại trả lời đối phương “Được”.
Chỉ lát sau, Cố Phương Yến cầm một cái hộp thuốc xuống. Hắn tìm một cái bình phun giảm sưng, không nói cũng không hỏi mà đi thẳng đến trước mặt Tạ Phỉ, cong gối ngồi xuống.
Tạ Phỉ sợ hết hồn, thiếu chút nữa la giật bắn lên. Cậu từ chối, muốn tự cầm lấy bình phun sương kia: “Để tớ tự làm được rồi!”
“Bị ngã ở chỗ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm”. Cố Phương Yến không để Tạ Phỉ thực hiện được ý muốn, hắn nhấc cẳng chân cậu lên, bắt đầu xịt thuốc.
Đầu ngón tay Cố Phương Yến ấm áp, thân thể Tạ Phỉ lại hơi lạnh. Nháy mắt lúc cả hai tiếp xúc cậu cảm thấy như thể bị bỏng. Khi tia thuốc tiếp xúc với vết thương liền sinh ra cảm giác đau nhói, Tạ Phỉ rụt chân lại theo phản xạ có điều kiện.
“Cố chịu một lát”. Cố Phương Yến nắm chặt chân cậu, giọng điệu ôn hòa.
“Thật ra không cần xịt thuốc cũng được mà”. Tạ Phỉ cau mày, nhỏ giọng nói.
“Cậu muốn làm gà nhảy một chân cả kỳ nghỉ lễ này luôn sao?” Cố Phương Yến thả bình thuốc trên tay lên khay trà phía sau, mí mắt chầm chậm mở ra nhìn lên trên. Con ngươi màu hổ phách nhạt, trong suốt sáng ngời bình tĩnh chăm chú nhìn Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ nhìn sang chỗ khác: “Chỉ là bị va đập chút thôi, ngủ một giấc dậy là khỏi liền ngay ấy ma”.
“Khỏi trong mơ à”, giọng Cố Phương Yến hơi lạnh đi.
Tạ Phỉ không nhịn được mà biện minh cho bản thân: “Năng lực hồi phục của tớ mạnh lắm đấy”.
Cố Phương Yến “ừm” một cái. Tạ Phỉ cảm thấy, nếu như lúc này dùng văn bản để biểu đạt thì Cố Phương Yến sẽ cho cậu một dấu chấm câu.
Cố Phương Yến xoay người dọn dẹp hộp thuốc, sau đó hắn tới nhà bếp lấy đôi dép lê mà Tạ Phỉ đã đá bay mất lại. Tạ Phỉ ngồi phơi chân trên ghế mở ra nhóm chat trên wechat, cậu thấy có người ca thán trơi mưa to quá đi.
“Trơi mưa rồi sao?” Tạ Phỉ nghi hoặc ngẩng đầu.
“Hình như mưa được một lúc rồi”. Cố Phương Yến nói xong cũng đi tới cửa sổ sát đất, đẩy nhẹ cửa ra một cái.
Màn mưa đen kịt, nhờ vào nguồn sáng trong phòng mới có thể thấy một chút khung cảnh ở gần. Bên ngoài cửa thủy tinh mặt đất đã ướt đẫm, canh hoa không đỡ nổi nước mưa để chúng rơi tí tách xuống mặt thêm.
“Sao cậu không nói cho tớ chứ”. Tạ Phỉ thâm nói trong long. Cậu nghĩ giờ muốn trở về thì phải mượn ô của Cố Phương Yến. Kết quả chỉ vừa nghĩ xong, bên ngoài có tiếng sấm âm một cái, như thể đánh xuống cây đậu dưới mặt đất, vang to đến mức dọa người giật bắn.
“Đây mà là mưa cái gi? Rõ ràng là đang xối nước thì có!” Tạ Phỉ trợn mắt há mồm, bỏ suy nghĩ sẽ trở về đi, “Chờ mưa nhỏ rồi về cũng được”.
“Tôi lái xe đưa cậu về”. Cố Phương Yến khép cửa sổ sát đất lại, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Đừng, trên người anh tớ có ra đa đó”. Tạ Phỉ không chút nghĩ ngợi từ chối.
Cố Phương Yến híp mắt, không nói thêm gì.
Thói quen của Tạ Phỉ giống như mèo vậy. Khi tới một nơi mới sẽ sinh ra đề phòng và cảnh giác, ra vẻ vô cùng lễ phép. Nhưng một khi đã quen thuộc với nơi này rồi thì sẽ lộ nguyên hinh ngay. Giống bây giờ, sau khi nói chuyện với Cố Phương Yến xong, ngay lập tức cậu ngã xuống ghế như con cá mắm. Hoàn toàn khác biệt so với người hồi nãy vào nhà lưng thẳng tắp và tư thế ngồi đoan chính.
Cố Phương Yến nhét cho cậu một cái gối rồi lên lâu lấy một quyển sách.
“Anh Cố, cho tớ mượn một cái bút và một tờ giấy được không? Tạ Phỉ chơi game một lúc rồi mới chợt nhớ ra mục đích chính của mình lần này là – tìm linh cảm viết nhạc.
Nửa phút sau, Tạ Phỉ nhận lấy giấy bút từ tay Cố Phương Yến, vị này còn tốt bụng lấy thêm cho cậu một bảng đệm kê giấy.
Tạ Phỉ lười biếng ngồi xuống đeo tai nghe lên. Hai chân cậu cuộn lại, để bảng đệm lên gối ôm, sau đó cúi đầu viết viết lên giấy.
Nhưng cậu cũng không hề yên tĩnh, mỗi khi bị kẹt ý tưởng thì sẽ không nhịn được ma trò chuyện với Cố Phương Yến.
Phải dừng bút lại đến lần thứ bao nhiêu không còn nhớ nổi, Tạ Phỉ từ từ chuyển qua hỏi chuyện Cố Phương Yến: “Anh Cố, kỳ nghỉ này cậu định làm gì?”
Cố Phương Yến vẫn cầm quyển sách kia, lúc Tạ Phỉ hỏi hắn mới vừa lật một tờ, ngẩng đầu lên đáp: “Chưa có sắp xếp gì cả”.
“Ồ…” Tạ Phỉ viết viết vẽ vẽ, câu được câu không đáp.
Cố Phương Yến nhận ra cậu đang bí ý tưởng nên cố tinh trò chuyện để tìm linh cảm. Hắn thuận theo cậu hỏi: “Cậu thì sao?”
Tạ Phỉ trả lời: “Kiểm tra sức khỏe, đi xem phòng, dọn nhà… còn cả viết nhạc nữa”.
Đáp án này làm Cố Phương Yến cảm thấy bất ngờ. Trong nhận thức của hắn, Tạ Phỉ không phải là một người sẽ ngồi một chỗ.
“Không đi nơi khác chơi sao?” Cố Phương Yến không khỏi thắc mắc.
“Đây là kỳ nghỉ lễ dài ngày, hơn một nửa người ở TQ đều ra ngoài để đón không khí mới, chỗ nào chỗ nấy đều chật kín người với người. Tớ cũng ham vui thì quả thực sẽ phải hít thở không thông”. Tạ Phỉ “chậc” một tiếng, giọng có chút ghét bỏ, “Cảnh sắc trong ảnh bạn bè post lên là đẹp nhất rôi”
Hai người bọn họ tán gẫu được một lát, Tạ Phỉ còn bất ngờ ngó qua vài trang sách Lịch Sử Nước Nga mà cậu không hề có hứng thú. Đương nhiên là cậu chỉ xem tranh minh họa và ảnh trong sách thôi.
Sau đó Tạ Phỉ lùi lại về chỗ, cầm bút lên tiếp tục viết.
Dưới ngòi bút cậu truyền ra tiếng vang sột soạt, lúc liền mạch lúc lại ngắt quãng, lúc dài lúc ngắn. Một lúc lâu sau, tất cả âm thanh biến mất.
Ban đầu Cố Phương Yến cho là Tạ Phỉ đang ngẩn người hoặc đang suy nghĩ. Sau đó hắn lại cảm thấy hình như sự yên tĩnh này kéo dài quá lâu rồi. Lúc quay đầu nhìn lại Cố Phương Yến mới phát hiện Tạ Phỉ đã ngủ mất.
Người này nằm nghiêng trên ghế sa lông, lấy gối ôm Cố Phương Yến đưa cho che mất nửa khuôn mặt. Bút không biết đã ném đâu rồi, trên giấy có khuông nhạc, đã vẽ rất nhiều dòng nhưng có vẻ như không được như ý nên bị gạch chéo hết cả
Mèo của cậu cuộn lại ngủ trên đỉnh đầu cậu, còn ngáy nhẹ đều đều.
Chín rưỡi tối, ngoài cửa sổ bóng đêm càng đen như mực, xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Phỉ ngủ say không hề phòng bị.
Cố Phương Yến cụp mắt nhìn cậu một lát, hắn đặt sách xuống, đứng dậy đưa tay đυ.ng đυ.ng hai má cậu rồi nhẹ giọng hỏi: “Tới phòng ngủ ngủ nha?”
Tạ Phỉ trở mình, hướng mặt về phía ghế sô pha, quay lưng về phía Cố Phương Yến.
Lúc cậu xoay người, điện thoại trong túi trượt ra, bị tác động làm màn hình bật sáng, thông báo chưa đọc nhảy ra rơi vào mắt Cố Phương Yến.
Anh: Trơi mưa, muốn anh đón không?
Thời gian gửi là 40 phút trước.
Cố Phương Yến thu mắt lại, định bế Tạ Phỉ lên lâu. Một giây sau thấy có cuộc điện thoại gọi đến.
Người gọi: Bùi Tinh Nguyên.Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Tinh Nguyên: Wai? Sao thế? Sao vẫn chưa về nha? Mưa lớn vậy có cần anh đến đón không?
Cố Chấm Câu: (lạnh lùng cúp điện thoại)