Gió sông rất lạnh, màn đêm vừa đen vừa tối nhưng ánh đèn lấp loé chiếu trên sông vừa lấp lánh vừa mỹ lệ. Ánh sáng kia phản chiếu trong đôi mắt Cố Phương Yến, hoà tan đường nét cứng rắn trên đôi gò má khiến hắn trở nên ôn hoà hơn.
Ánh mắt Tạ Phỉ rơi vào trên cái khuy áo sơ mi của Cố Phương Yến. Chỉ trong chớp mắt, trái tim đang nhảy lên, bay bay trôi nổi một cách bất định của cậu dần trở nên an ổn lại. Phảng phất như chú chim mệt mỏi được bay về tổ, chào đón ấm áp khắp nơi, yên tâm thoải mái.Cái phản ứng sinh lý chết tiệt này. Tạ Phỉ thầm mắng chính mình một câu sau đó chậm chạp nâng mắt, hỏi: “Cậu cũng ở gần đây sao?”
Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng.
Chẳng trách Bùi Tinh Nguyên lại nói anh cảm thấy Cố Phương Yến nhìn quen quen. Chắc là ở đã từng gặp quanh đây rồi. Tạ Phỉ gật gật đầu, nhìn về hướng của chiếc Maybach. “Giờ cậu mới về hả? Trung Thu cũng ở đây sao?”
“Không có, tôi đưa nó về lúc trưa rồi.” Cố Phương Yến giải thích, thuận thế đỡ vai Tạ Phỉ, đẩy người về trong xe, “Gió lớn, lên xe.”
Tạ Phỉ nhỏ giọng từ chối: “Tớ chuẩn bị về nhà ăn cơm.”
Cố Phương Yến nghe thấy thì nhíu mày: “Không ăn tối đã ra ngoài đi dạo?”
“Làm gì có quy định phải dùng bữa trước rồi mới được đi dạo đâu.” Tạ Phỉ không đồng ý.
Tuy rằng Tạ Phỉ khá cao nhưng mà hình thể hơi gầy, thoạt nhìn khá mỏng manh. Gió thổi tóc và vạt áo cậu lên xuống không ngừng, phảng phất như một giây sau sẽ bị thổi bay. Cố Phương Yến nói một câu “Đưa cậu về”, không đợi trả lời đã đẩy thẳng người vào trong xe.
Nhiệt độ trong xe ấm hơn so với bên ngoài, bỗng nhiên gặp nóng lạnh luân phiên làm Tạ Phỉ rùng mình một cái. Cậu sờ gối dựa ôm vào lòng. Thấy Cố Phương Yến đóng cửa xe rồi hỏi mình: “Trong nhà cậu có người làm cơm hả?”
“Tớ và anh tớ đặt thức ăn ngoài”. Tạ Phỉ thành thật trả lời.
“…” Cố Phương Yến không nói gì mà liếc cậu một cái, “Muốn ăn gì?”
Suy nghĩ của Tạ Phỉ rất đơn giản: “Ăn thịt.”
Trong tưởng tượng của cậu, bây giờ nếu có ai bưng cho cậu một bàn đồ nướng nóng hổi vang xì xì, rưới thêm một muỗng sốt tera đầy tràn lên thịt bò, thì cậu nhất định sẽ cảm động rớt nước mắt nắm chặt tay người đó, rồi ngoan ngoãn gọi ba ba.
Cố Phương Yến: “Nướng thịt?”
“Giờ mà ra ngoài ăn thịt nướng chắc về tới nhà cũng 10 giờ tới nơi”. Tạ Phỉ liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu.
“Vậy thì đến nhà tôi đi“. Cố Phương Yến quyết định thay cậu.
Hắn nói ra lời này, tài xế khởi động chiếc Maybach, xe từ từ di chuyển.
Những cây đèn đường di chuyển về phía sau, ánh sáng chiếu vào xe càng thêm âm trầm. Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn Cố Phương Yến, chậm rãi nói: “Căn cứ theo suy đoán của tớ, nhất định trong nhà Cố thiếu gia cậu sẽ có đầu bếp riêng. Nhưng đã đến giờ này rồi còn chưa cho người ta tan tầm nữa hả?”
Cố Phương Yến đối diện với ánh mắt của cậu, nhưng còn chưa mở miệng, ánh mắt đã bị Tạ Phỉ đọc hiểu. Cậu ngạc nhiên nói: “Vậy là đầu bếp nhà cậu đã nghỉ làm rồi. Nếu thế thì cậu mời tớ về là định cho tớ xem tận mắt bếp nhà cậu nổ tung sao?”
“Cậu lo ăn thôi là được rồi.” Đối mặt với sự không tin tưởng của Tạ Phỉ, Cố Phương Yến chỉ hừ nhẹ một tiếng. Nói xong hắn dựa về lưng ghế, lấy ipad ra mở khoá màn hình.
Cố Phương Yến dừng ở một lá thư điện tử viết hoàn toàn bằng tiếng Anh rồi cúi đầu xem, hình như là hợp đồng làm ăn gì đó. Trong lúc vô tình Tạ Phỉ thoáng nhìn được, cậu lập tức thu mắt về. Hình như bối cảnh nhà Cố Phương Yến rất sâu xa nhưng Tạ Phỉ chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu. Đương nhiên cậu cũng sẽ không dò xét những phương diện khác.
Tạ Phỉ lấy điện thoại di động ra mở khoá màn hình, cậu nhớ tới ngày đó ăn Cố Phương Yến từng giúp mình thì cảm thấy tay nghề của Cố Phương Yến vẫn rất đáng tin cậy, vì vậy “Ồ” một tiếng.
Mà có một vấn đề ——
“Ba mẹ cậu có nhà không?” Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc.
“Buổi tối bọn họ phải ra ngoài xã giao, không trở về bên này.” Cố Phương Yến đáp.
Tạ Phỉ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, không phải quá căng thẳng.”
Cố Phương Yến ở bên cạnh nở một nụ cười trầm thấp.
Lỗ tai Tạ Phỉ như thể bị cào một cái, hơi nóng lên. Cậu biệt nữu* quay đầu, không phục nói: “Lẽ nào lúc cậu tới nhà bạn học, gặp phụ huynh của người ta sẽ không căng thẳng chắc?”
(*) nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.
“Không biết.” Cố Phương Yến đáp đến là thẳng thắn.
“Không hổ là Cố thiếu gia.” Giọng Tạ Phỉ tỏ ý sâu xa, sau đó lại rũ mắt lầm bầm, “Để tớ nói với anh tớ một tiếng”.
Tạ Phỉ mở wechat ra, nhấn vào khung chat suy nghĩ vài giây rồi mới nhập chữ gửi cho Bùi Tinh Nguyên: “Em ra ngoài ăn cơm”.
Có vẻ như Bùi Tinh Nguyên đang bận gì đó nên không chú ý đến điện thoại di động. Mãi đến lúc lái xe đến cửa nhà Cố Phương Yến vẫn chưa thấy anh trả lời.
Xe đứng ở trước sân, Cố Phương Yến dẫn Tạ Phỉ vào nhà.
Mới vừa mở cửa, hai người còn chưa bước vào đã nghe thấy mèo kêu liên hồi. Vẫn là chất giọng bi ba bi bô nhưng âm điệu thì kéo dài ơi là dài, lộ ra bất mãn và tức giận.
Trước đây Tạ Phỉ từng nuôi mèo rồi, cậu biết rất rõ loại âm thanh này. Đây là nó đang trách móc con sen hốt cớt thế mà lại dám bỏ nó một mình rồi đi mất.
“Trung Thu!” Tạ Phỉ lập tức gọi mèo con.
Cậu mua cho Trung thu vòng cổ lục lạc, lúc mèo con chạy sẽ kêu leng keng leng keng.
Hai người một trước một sau vào cửa, đèn sáng ngời. Tạ Phỉ nhìn thấy Trung Thu lảo đảo chạy quanh chân Cố Phương Yến, cọ đầu quẫy đuôi, không thèm cho cậu tới nửa ánh mắt nào.
“Trung thu?” Tạ Phỉ liền gọi, “Meo!”
Vẫn bị lờ đi như cũ.
“Nó tỏ ra không quen biết tớ sao?” Tạ Phỉ khϊếp sợ nhìn về phía Cố Phương Yến, tiếp đó ngồi xổm xuống, ôm lấy Trung Thu. Cậu đối mặt với mèo nhỏ, không thể tin hỏi: “Con trai à, con có thể coi như không quen biết ba ba vậy ư?”
Trung Thu xoay người nhảy một cái, nhảy tới bên chân Cố Phương Yến.
“Có khả năng nó cho là không có người cha như vậy.” Cố Phương Yến thấp giọng nói, hắn khom lưng xách Trung Thu lên, ném vào lòng Tạ Phỉ. Cố Phương Yến mở tủ giày ra, lấy cho cậu một đôi dép lê mới.
Tạ Phỉ đá đôi dép lào ra, đổi dép khá dễ dàng. Cậu ôm mèo đứng dậy, vừa đi vào trong vừa nói với Trung Thu: “Con trai à, con không thể trách ba ba, ba ba cực kỳ nhớ con đó.”
Nhưng mà Trung Thu cũng chẳng hề cảm kích. Nó quá nhỏ, dùng một tay là có thể ôm trọn rồi, lá gan cũng nhỏ, lại còn sợ cao. Trung Thu vặn vẹo gào thét trong khuỷu tay Tạ Phỉ, làm Tạ Phỉ không thể không thả nó xuống.
Vừa để xuống, mèo con liền chạy đến chỗ Cố Phương Yến, như thể muốn dán vào gót chân người ta luôn. Tạ Phỉ nhìn mà vừa bực lại vừa buồn cười, “Cái đồ không có lương tâm này, rõ ràng người mua thức ăn cho con, đồ chơi cho đều là ba ba đó”.
Cậu đứng dậy đánh giá nơi này.
Phong cách nơi này và căn nhà cạnh trường mà Cố Phương Yến thuê khách nhau một trời một vực. Bên này trang trí theo phong cách Trung Hoa. Đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ lim, cửa sổ trạm trổ hoa văn. Treo trên đầu là ngọn đèn theo phong cách cổ phong, trên tường treo tranh sơn thủy, dọc hành lang bày bình sứ cổ dài trồng thanh trúc. Vừa trầm ổn, lịch sự tao nhã lại tuyệt mỹ.
Để Trung Thu ở nhờ chỗ này, Tạ Phỉ bỗng nhiên có chút chột dạ. Chẳng may nó làm đổ vỡ hoặc cào rách thứ gì thì cực kỳ không xong.
Nhưng Cố Phương Yến không để cậu nghĩ quá nhiều. Hắn tới nhà bếp cầm hai cái bánh sừng bò ra, đưa cho cậu lót dạ.
Mèo cũng cùng ra theo
Vị ngọt của bánh mì đã hấp dẫn Trung Thu thành công. Nó tiến đến bên cạnh Tạ Phỉ, hai cái chân trước khoát đùi cậu, nhấc đầu, mắt mở to.
Tạ Phỉ bẻ một miếng rồi đưa đến trước mặt Trung thu, để nó ngửi một cái. Sau đó ngay lúc Trung Thu nỗ lực nếm thử một miếng thì đột nhiên cậu rụt tay lại né đi, Tạ Phỉ cười híp mắt nói: “Con không thể ăn cái này.”
Trung thu miêu tức giận đến bất mãn mà gào to.
Tạ Phỉ có một trăm biện pháp để dỗ mèo.
Ăn xong hai cái bánh sừng bò, cậu tháo cái nhẫn treo trên cổ xuống, nhẫn thì đeo vào ngón tay, dây chuyền nhỏ thì rũ xuống lắc lắc. Trung Thu lập tức cảm thấy hứng thú, nhảy dựng lên nỗ lực bắt lấy.
Cố Phương Yến đi một chuyến gian phòng của mình, xuống lầu nhìn thấy chính là như vậy một bộ người miêu hài hòa hữu hảo, vui vẻ chơi đùa hình ảnh. Hắn đứng ở trên thang lầu, yên tĩnh nhìn Tạ Phỉ một phút chốc, mới hỏi:
“Tai nghe trùm đầu và tai nghe in-ear cậu muốn cái nào?”
“A?” Tạ Phỉ quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
Cố Phương Yến giơ đồ trong tay lên: “Không phải không mang tai nghe sao?”
Tạ Phỉ mới nhớ tới lời nói trước đó thuận miệng ứng phó Cố Phương Yến tại bờ sông. Một dòng nước nóng dâng lên trái tim cậu, ấm đến mức gần như bủn rủn. Cậu chạy bước nhỏ tới, cầm lấy tai nghe trùm đầu từ trong tay Cố Phương Yến, liếc mắt cười rộ lên: “Tớ muốn cái này.”
Tạ Phỉ treo tai nghe lên cổ sau đó mở bluetooth trên điện thoại ghép đôi với tai nghe. Cậu đi theo sau Cố Phương Yến vào phòng bếp.
Phía sau Cố Phương Yến có thêm hai thú cưng, đứa nhỏ đeo lục lạc trên cổ kêu leng ca leng keng, đứa lớn thì chân xỏ dép dê. Loẹt quẹt vừa đi vừa chơi game trên điện thoại. Mùi thuốc che tin tức tố đã nhạt hơn lúc ở trường rất nhiều. Mùi đàn hương thanh u ở tầng cuối cùng thẩm thấu ra làm trái tim Cố Phương Yến ngứa ngáy.
Đáng lẽ mùi nhẹ như vậy bình thường Cố Phương Yến sẽ không ngửi thấy, chỉ la vì đánh dấu nên liên hệ giữa hai người được tăng thêm làm Cố Phương Yến có thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của Tạ Phỉ. Nhưng nghĩ đến đây chỉ là đánh dấu tạm thời, một thời gian nữa sẽ biến mất là lòng hắn lại thấy hơi phiền muộn.
Bước chân Cố Phương Yến đột nhiên dừng lại.
Tạ Phỉ hoàn toàn không nhin đương, lập tức va vào lưng Cố Phương Yến.
“A!” Tạ Phỉ kêu lên một tiếng như là bị đau.
Cố Phương Yến quay người: “Đυ.ng phải sao?”
“Chơi game thất bại.” Tạ Phỉ giơ màn hình điện thoại ra, đau lòng nói.
“…” Cố Phương Yến lạnh lùng mở miệng, “Ai bảo cậu đi không nhìn đường.”
“Đấy không phải là vì tớ tin tưởng cậu sao?” Tạ Phỉ nhỏ giọng nói, lại mở 1 trận mới.
Cố Phương Yến mang theo bé cưng dưới chân vào nhà bếp, hắn mở tủ lạnh, Tạ Phỉ dựa vào bên tường chơi game.
“Ăn thịt bò hay là thịt lợn?” Cố Phương Yến hỏi.
Tạ Phỉ cũng không ngẩng đầu lên: “Có sốt teriyaki không?”
Cố Phương Yến quét mắt nhìn kệ đựng gia vị, nói có. Vì vậy Tạ Phỉ chọn món thịt bò sốt teriyaki nướng.
Giờ mà bày giá nướng thì quá phiền phức, Cố Phương Yến chọn rán lên. Hắn tra công thức nấu ăn trên baidu, con Tạ Phỉ chỉ chăm chú chơi game, căn bản không phát hiện hành động bất ngờ này.
Chờ Tạ Phỉ kết thúc cuộc chiến ngẩng đầu lên thì Cố Phương Yến đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Tay Cố Phương Yến rất đẹp, cho nên trong mắt Tạ Phỉ hắn làm cái gì đều là vui mắt vui tai. Cố Phương Yến làm cơm rất có trật tự còn rất chính xác, trên kệ bếp có cái cân chính xác từng 0.1g, tất cả gia vị đều được hắn cân đo đủ lượng mới bắt đầu pha nước sốt.
“Em trai à, cậu không hổ là học sinh khối khoa học tự nhiên!” Tạ Phỉ ngạc nhiên nói.
Em trai nhà cậu nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Cố Phương Yến bắt đầu cắt ớt. Đưa dao không tính là nhanh nhưng lại thắng ở chỗ các sợi rất đều.
Tạ Phỉ khϊếp sợ: “Anh Cố, cậu còn biết cắt sợi nữa sao! Tớ cứ nghĩ cậu sẽ làm giống như tớ, cứ lấy tay xé ra chứ!”
Anh Cố nhà cậu nhàn nhạt liếc cậu một cái.
Cố Phương Yến bắt đầu rán thịt bò. Không ít mỡ bò tan ra, hai mặt thịt bò đều được rán chín, tiếng dầu vang lên xì xì.
Tạ Phỉ trợn to mắt: “Bếp trưởng Cố, sao cậu bỏ ít dầu thế mà cũng không khét nồi?” Sau đó Tạ Phỉ chống căm, chậm rãi nói: “Nhất định là tại nồi nha cậu là nồi xịn”.
Cố bếp trưởng: “…”
Mấy phút sau, rán xong thịt bò sốt teriyaki, Cố Phương Yến còn ốp thêm một quả trứng. Lòng đỏ trứng không vỡ chút nào, trông như thể mặt trời lúc bảy tám giờ sáng vậy.
Tạ Phỉ nhận lấy cái đĩa Cố Phương Yến truyền ra, cậu nhìn thịt bò và trứng ốp một lát sau đó lại nhìn Cố Phương Yến, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Tớ vẫn thấy chuyện này thật vô lý”.
Người sau đóng hướng dẫn nấu ăn trên Baidu, chôn mất công sức của nó rồi hỏi đến là bình tĩnh: “Vô lý chỗ nào?”
“Sao cậu lại làm cơm tốt như vậy?” Tạ Phỉ nói, “Lần trước nướng thịt trên giấy bạc thì không tính, chỉ cần vẩy dâu lên, lật các mặt là được rồi. Gia vị đều được cho sẵn. Chỉ là lần này ngay tại bếp cậu cũng nấu thành thạo như vậy. Theo thiết lập tính cách của cậu thì không giống chút nào”.
Lời Tạ Phỉ nói làm Cố Phương Yến không khỏi nghĩ đến hình ảnh lúc cậu nướng gà trên giấy bạc bị khét, đáy mắt có một tia cười xẹt qua, nhưng ngoài miệng Cố Phương Yến không chịu buông tha. Hắn hỏi ngược lại cậu: “Làm cơm khó học lắm hả?”
Người nay lơ đãng mà tỏ ra khi bỉ cậu.
Tạ Phỉ nheo nửa con mắt, giơ dao nĩa trong tay lên, tỏ vẻ uy hϊếp.
“Đến bàn ăn ăn đi”. CPy hất hất hàm chỉ phòng bếp, sau đó nói: “Lúc bé từng bị ném ra nước ngoài…”
Chưa đợi hắn nói xong Tạ Phỉ đã chen mồ: “Vậy cũng đâu có đến nỗi phải tự nấu ăn, ở nước ngoài cũng đâu phải không có nhà hàng”.
“La trại hè”. Cố Phương Yến bổ sung nốt lời, sau đó giải thích: “Ở vùng hoang dã, không có cách nào cung cấp được đồ ăn bên ngoài”.
Cho nên hắn đã học được cách nấu chủ chốt là rán và luộc.
“Ô”. Tạ Phỉ ngậm miệng, đi được hai bước lại lắc đầu cảm khái: “Thật la khổ cho cậu rồi”.
Tạ Phỉ biết Cố Phương Yến không thích đồ ăn nhanh kiểu Tây.
Cậu tưởng tượng đến hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng thu nhỏ của Cố Phương Yến đứng giữa một đám người da đen lẫn da trắng. Hắn nhìn hamburger, khoai tây, pizza, salad và súp rau, sau đó không cảm xúc xoay người đi, vén tay áo lên tự làm đồ ăn.
Điều kiện ở trại hè sẽ không tốt, có khi con phải tự mình bắc nôi.
Thiếu niên nho nhỏ lạnh lùng ngôi canh trước một cái nôi sắt lớn, hình ảnh đó còn rất dễ thương.
Tạ Phỉ không khỏi nở một nụ cười.Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cảm thấy em trai Cố vẫn luôn rất ôn nhu đó (x