Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 114



"Tưởng Thừa" – Triệu Kha vỗ vỗ mép giường – "Đi thư viện chung đi."

"Cậu và Tề Tề đi trước đi" – Tưởng Thừa ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu nhìn điện thoại – "Tôi đi trễ một chút."

"Tâm trạng của cậu ta không tốt, không biết đi đâu sầu não rồi." – Triệu Kha nói.

"Hả?" – Tưởng Thừa nhìn Triệu Kha một chút, mặt của Trương Tề Tề giống hệt tính cách của cậu ta, rất trẻ con, thế mà có lúc tâm trạng không tốt?

"Thi xếp lớp không như cậu ta mong muốn" – Triệu Kha nói – "Đi thôi, đi thư viện, cậu muốn chơi điện thoại thì về rồi chơi, để hồi nữa đi phải đợi chỗ ngồi đó."

"Cậu ta là vì chuyện này?" – Tưởng Thừa do dự một chút rồi xuống giường – "Bài thi này cũng không to tát gì đi, tôi thi không ôn tập trước còn không buồn phiền gì này."

"Điểm không ôn bài của cậu còn cao hơn cậu ta a." – Triệu Kha nói.

“... A" – Tưởng Thừa thở dài – "Dù sao tôi cũng phải có một điểm mạnh đi, vừa vặn đây chính là điểm mạnh của tôi."

"Người ta gọi là tùy thời bảo trì cảm giác cấp bách" – Triệu Kha đi ra ký túc xá – "Khóa cửa."

Tưởng Thừa khóa cửa lại, cùng Triệu Kha đi đến thư viện.

Cảm giác cấp bách.

Cậu cũng có, không cần phải xem các bạn học khác, không cần phải xem đàn anh cấp cao gì, chỉ cần nhìn ba người trong túc xá này thôi, cậu liền sẽ có cảm giác cấp bách.

Cũng sẽ chơi, sẽ ra ngoài đi dạo, ăn uống, nghỉ ngơi, nhưng đều sẽ chừa lại một khối thời gian lớn để học tập.

Loại trạng thái này Tưởng Thừa chưa từng có, một tuyển thủ trước khi thi đột kích ôn tập như cậu, cũng chỉ từ khi đến môi trường này mới bắt đầu có cảm giác cấp bách.

Người ở bên cạnh đều hướng về phía trước, bản thân cũng không dám dừng lại bước chân.

Nhưng còn có một loại cảm giác cấp bách khác mà cậu cũng bắt đầu cảm nhận được.

Đó chính là... Cậu mò điện thoại trong túi, vừa rồi cậu có kiểm tra tài khoản, tiền trong thẻ không còn quá nhiều, cậu phải suy tính một chút về chuyện kiếm tiền.

Kỳ thật học kỳ sau cũng được, nhưng Cố Phi rất rõ về tình trạng tài chính của cậu, cậu phải nhân lúc trước khi Cố Phi đưa tiền cho mình bắt đầu có doanh thu.

Điện thoại Triệu Kha vang lên, cậu ta bắt máy: "Chị?”

"Tiểu phế vật ––" – Trong đầu dây truyền đến âm thanh của chị Triệu Kha, giọng rất lớn, Tưởng Thừa ở bên cạnh còn nghe được chị ta kéo dài âm thanh kêu lên... biệt danh này?

"Chuyện gì." – Triệu Kha đoán chừng đã quen với xưng hô thế này, lúc trả lời rất bình tĩnh.

Tưởng Thừa kéo dãn khoảng cách một chút, cúi đầu lấy điện thoại ra vừa đi vừa nhìn.

Cố Phi không có nhắn tin, quy luật cuộc sống của cậu, Cố Phi đã rất quen, ban đêm qua mười giờ mới có thể liên hệ với cậu, thời gian khác đều là cậu rảnh rỗi nhắn tin qua trước.

Ngày tháng như vậy cậu vẫn chưa quen, nhưng loại khó chịu mấy ngày đầu giống như bị đặt trên lửa nướng đến muốn nhảy trở về đã giảm đi một phần nhỏ, có điều xem ảnh của Cố Phi vẫn như là nghiện thuốc, mỗi ngày đều không thể thiếu. 

"Em không muốn đi, em ghét các tiểu cô nương... Chị đương nhiên không phải tiểu cô nương, a? Chị ít nhất phải là đại cô nương" – Triệu Kha nói – "Đợi tới lúc chị tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi chính là lão cô nương, em thấy chị cũng đừng học tiến sỹ nữa, sẽ... Em thật sự không đi, em không muốn làm gia sư, em cũng không có thiếu tiền... Em không cần loại rèn luyện này… Nếu không chị giới thiệu cho người......"

"Gia sư?" – Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu ta.

"Ừm" – Triệu Kha cũng nhìn cậu – "Cậu?"

"Được không?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Chị chờ chút, bạn học em có hứng thú, ừm, cậu ta nằm trong top ba khoa tụi em, hồi nữa em gọi lại cho chị" – Triệu Kha cúp máy, quay đầu nhìn Tưởng Thừa – "Cậu thật sự có hứng thú?"

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Gia sư gì a, sôi động tới vậy, còn phải giới thiệu qua lại?"

"Con của bạn chị tôi, tiểu cô nương lớp mười một, nói rõ là muốn học sinh từ trường học nổi tiếng" – Triệu Kha nói – "Tiền lương rất cao, bình thường nếu tự đi tìm không có nhiều như vậy, nếu cậu muốn đi tôi liền nói một tiếng với chị tôi."

"Có tiền sao không trực tiếp tìm giáo viên trường nổi tiếng." – Tưởng Thừa không quá hiểu được ý nghĩ của phụ huynh.

"Tiểu cô nương không muốn thôi, muốn gần độ tuổi, cha mẹ vô cùng chiều chuộng, nói cái gì đều đồng ý" – Triệu Kha nói – "Với lại giáo viên trường nổi tiếng dạy một người cũng chưa chắc đồng ý a."

"Ờ" – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ – "Tôi đi."

"Vậy tôi nói với chị tôi." – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa cảm thấy mình vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, chuyện kiếm tiền thế mà rơi xuống như vậy, có chút thần kỳ.

Chứng tỏ Triệu Kha là búp bê may mắn, không, chứng tỏ bản thân là là một búp bê may mắn.

Búp bê may mắn Thừa Thừa.

"Nói xong rồi, tôi đưa số chị tôi cho cậu, đến lúc đó cậu liên lạc với chị tôi là được" – Triệu Kha gửi số chị ta cho cậu – "Cậu làm được không?"

"Làm được" – Tưởng Thừa nhìn qua tên liên lạc Triệu Kha gửi qua, tên cậu ta đặt cho chị mình là...... Một bà già, Tưởng Thừa thở dài – "Chị cậu tên gì?"

"Triệu Kình." – Triệu Kha nói.

"Triệu Tĩnh?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Kình."– Triệu Kha lặp lại lần nữa.

“...‘Kình’ trong ‘có sức mạnh’?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Ừm" – Triệu Kha gật gật đầu – "Tên đặt uổng công rồi, sự thật không có sức mạnh gì cả, chỉ lúc tổn hại tôi mới tương đối có sức mạnh." 

Tưởng Thừa cười cười, lưu số Triệu Kình lại.

"Tiền sinh hoạt nhà cho không đủ sao?" – Triệu Kha hỏi cậu.

"Không phải" – Tưởng Thừa do dự một chút – "Tôi chỉ có một mình."

"A." – Triệu Kha nhìn cậu một chút, không nói gì khác.

"Cũng không phải một mình" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ muốn nói nhưng lại thấy không đủ chuẩn xác – "Tôi..."

"Biết rồi, là hai người" – Triệu Kha cắt ngang cậu – "Không phải tôi nói chứ, các cậu lúc ngược cẩu có thể giảm nhẹ chút không, cứ tận dụng mọi thứ như thế."

Tưởng Thừa không lên tiếng, cười cả buổi.

"Gia sư?" – Cố Phi ngẩn người – "Cậu học không phải rất căng sao? Hai ngày trước không phải vừa thi xong xếp lớp gì đó sao? Học kỳ sau còn thi tiếng Anh cấp bốn phải không?"

"Thi tiếng Anh cấp bốn không cần ôn" – Tưởng Thừa nói câu này ngữ khí vẫn như cũ không tốn sức quen thuộc – "Gia sư cũng không chiếm bao nhiêu thời gian, mỗi tuần chỉ hai buổi cuối tuần."

"Chỗ cậu còn bao nhiêu tiền?" – Cố Phihỏi.

Tiền của Tưởng Thừa, Cố Phi gần như biết được, tính ra thì vẫn còn một phần, Cố Phi đang nghĩ rằng lễ Quốc Khánh sẽ lấy tiền nhận được trước từ chuyển nhượng cửa tiệm đưa cho Tưởng Thừa một ít.

Không nghĩ tới Tưởng Thừa nhanh như vậy đã bắt đầu làm việc.

"Còn có đây này" – Tưởng Thừa cười nói – "Đến tết bao cho cậu một bao lì xì thật lớn."

“Bao bản thân cậu được rồi.” – Cố Phi nói.

"Không có mặt mũi." – Tưởng Thừa cười khà khà một trận, Cố Phi cảm thấy cậu ta hôm nay tâm tình rất tốt, có lẽ là không còn mấy ngày nữa liền nghỉ rồi.

Nghĩ đến sắp được nghỉ học, tâm trạng Cố Phi cũng tăng lên không ít.

"Thời gian này cậu không đi chụp hình à?" – Tưởng Thừa hỏi – "Chỉ chụp máy tấm ở xưởng thép thôi?"

"Không đi, lúc trước chụp mấy tấm kia gần như đủ rồi, thời gian này chỉ chỉnh sửa một chút, sau đó đưa cho người ta chọn" – Cố Phi nói – "Qua Quốc khánh tôi mới chụp ảnh người mẫu tiếp."

"Ừm" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại cười – "Ngày mai tôi liền đặt vé trước, cậu nhớ kỹ đi đón tôi."

"Được." – Cố Phi cười cười.

"Chạy mô tô đi." – Tưởng Thừa lại nói.

"Được." – Cố Phi đáp.

Sắp đến 1 tháng 10, thời gian này nói gian nan, thật ra cũng không phải chịu không nổi.

Cố Phi đi đến trước tủ quần áo Tưởng Thừa, mở cửa tủ ra nhìn một chút, lúc quay về sau Quốc khánh phải mang theo một ít quần áo dày.

Hiện tại trời đã bắt đầu lành lạnh.

Cố Phi nhìn quần áo trong tủ, lấy áo khoác của mình ra xem, Tưởng Thừa lấy của cậu hai chiếc áo khoác, để lại chiếc thường mặc này.

Áo khoác này phải giặt thôi, sắp thường xuyên mặc trên người Tưởng Thừa rồi.

Đang muốn đem quần áo treo trở về, vạt áo quẹt trên đùi cậu một chút, cậu cảm thấy trong túi như có gì đó.

Tay sờ qua cảm giác như một phong thư.

Lấy ra nhìn thử cậu liền sửng sốt.

Một bao lì xì thật dày.

Đại cát đại lợi.

Cậu mở ra, rút ra một xấp tiền từ bên trong.

Không cần đoán cũng biết đây là tiền của bạn trai cậu tuyển thủ Tưởng Thừa để lại, có lẽ sợ cậu không muốn, còn dùng phương thức giống hệt cậu.

Cậu cười cười, cầm tiền lên đếm, cả số tiền cũng như nhau.

Cậu cầm điện thoại qua, chụp hình tiền và bao lì xì gửi cho Tưởng Thừa, lại học theo một câu của Tưởng Thừa.

– Cảm ơn bạn trai

– Chụt chụt, đừng khách khí!

Tưởng Thừa trả lời rất nhanh, gửi xong lại nhắn thêm một tin.

– Cậu nói xem, đại cát đại lợi có phải thành ý hơn thọ tỉ Nam Sơn không!

– Có thành ý tương đương

Cố Phi cười hồi lâu, mấy ngày nay cậu luôn có chút xấu hổ, bao lì xì thọ tỉ Nam Sơn là cậu lấy từ trong tiệm, vẫn cho rằng mình lấy ghi là ‘việc học thành tựu’, đến khi Tưởng Thừa gửi ảnh chụp qua cậu mới phát hiện là thọ tỉ Nam Sơn.

– Đợi cậu sau này tặng tôi bao lì xì lớn hơn

– Đồng ý!

Tưởng Thừa gọi điện thoại cho Triệu Kình, thương lượng xong sau Quốc khánh mới bắt đầu dạy kèm cho nữ sinh kia, nhưng hai ngày này phải qua gặp mặt trước.

"Chắc tôi không đi cùng cậu đâu" – Triệu Kha nói – "Tôi không muốn gặp chị tôi, cậu giúp tôi đem cái này cho chị ấy đi."

Triệu Kình học nghiên cứu sinh năm nhất ở Đại học B, Tưởng Thừa cầm một hộp bánh gatô Triệu Kha đưa cho, đứng ở cửa chính Đại học B gọi điện cho Triệu Kình.

Cúp điện thoại không bao lâu liền thấy một cô gái từ trong cửa trường đi ra, xem ra chính là chị của Triệu Kha, dáng dấp rất giống, cao, rất trắng.

Chỉ là khi thấy quần áo chị ta đang mặc, cậu mới thật sự tin tưởng kiểu quần áo của Đinh Trúc Tâm vẫn là có người mua, hơn nữa mặc trên người Triệu Kình còn rất đẹp.

"Tưởng Thừa?" – Triệu Kình đi tới hỏi một câu.

"Phải" – Tưởng Thừa gật gật đầu, đem bánh gatô trong tay đưa tới – "Đây là Triệu Kha kêu em đưa cho chị."

"Cái quỷ gì" – Triệu Kình nhận bánh gatô mở ra nhìn một chút – "Nó nói trong ký túc xá quan hệ tốt nhất với em?"

"Chắc là vậy." – Tưởng Thừa nói, chắc là vậy, ít nhất cậu ta không có bạn gái.

"Chính là vị hương này" – Triệu Kình đem bánh gatô cho cậu xem một chút – "Sao em lại cùng nó có quan hệ tốt nhất, ký túc xá chỉ có hai người phải không?"

Tưởng Thừa nhìn thoáng qua bánh gatô trong hộp vẽ lên một con gấu trúc phi thường xấu xí: "Đây có thể là...... cậu ta làm, hai ngày trước cậu ta nói bên cạnh trường học có một tiệm DIY."

"Chị hẹn với người ta ba giờ, một hồi lái xe đi vừa vặn thời gian" – Triệu Kình cũng không dùng nĩa, trực tiếp cầm bánh gatô lên, cưỡng ép tách ra thành hai nửa, cho cậu một nửa – "Ăn đi."

"Quá làm phiền chị rồi, thật ra em tự đi là được." – Tưởng Thừa cắn một miếng bánh gatô, hương vị cũng được.

"Không phiền phức, vừa vặn có một đàn anh định qua đó, đưa chúng ta một đoạn" – Triệu Kình nói – "Chị thuận tiện đi dạo phố."

"A." – Tưởng Thừa đáp.

"Không dễ gì mới trang điểm được, không thể lãng phí." – Triệu Kình lại bổ sung một câu.

“... A." – Tưởng Thừa gật đầu.

Một chiếc xe lái tới, dừng bên cạnh bọn họ.

"Lên xe." – Triệu Kình đem bánh gatô nhét vào trong miệng, mút ngón tay, mở cửa xe ghế phụ.

Tưởng Thừa do dự một chút mới lấy khăn tay ra chà tay một chút, lên xe ngồi xuống chỗ phía sau.

"Bạn học em tôi, Tưởng Thừa" – Triệu Kình giới thiệu một chút – “Đây là đàn anh của chị, đẹp trai nhất khóa ba, Hứa Hành Chi."

"Chào em." – Hứa Hành Chi thở dài, nghiêng mặt qua nhẹ gật đầu với Tưởng Thừa.

"Chào đàn anh" – Tưởng Thừa nói – "Thật ngại làm phiền anh."

"Tiện đường mà." – Hứa Hành Chi nói.

Đây là lần thứ nhất sau khi báo danh Tưởng Thừa rời khỏi trường học vượt quá khoảng cách một cây số, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cảm giác thật lạ lẫm, có loại dự cảm chớp mắt một cái liền sẽ lạc đường.

Trở về phải nghiêm túc tra một chút từ trường học tới đây như thế nào.

Khoảng cách không tính là xa, cả đường không kẹt xe chút nào, khoảng chừng hơn hai mươi phút.

"Đến rồi, đi" – Triệu Kình mở cửa xe – "Cám ơn."

"Cảm ơn." – Tưởng Thừa vừa mở cửa xe vừa nói.

"Đừng khách khí." – Hứa Hành Chi quay đầu lại.

Tưởng Thừa lúc này mới nhìn rõ bộ dáng anh ta, đeo kính mắt, dáng dấp...... dù sao cũng không đẹp trai bằng Cố Phi, hơn nữa lúc Cố Phi đeo kính cũng là phi thường đẹp trai, nhìn hoài không chán.

Nhà mời gia sư trông bộ dáng rất giàu có, con gái nhà này, cũng có thể nhìn ra rằng rất được chiều chuộng, thuộc về đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu nhân sự cỡ lớn.

Mẹ kêu cô ta hai lần ngay cả đáp một tiếng cũng không, Tưởng Thừa cùng mẹ cô ta nói chuyện hơn mười phút, cô gái này mới từ phòng mình đi ra.

"Thành tích anh rất tốt sao?" – Cô nàng uể oải khẽ dựa lên ghế sô pha, chào hỏi cũng không liền nhìn Tưởng Thừa hỏi một câu.

"Phải xem là so với ai." – Tưởng Thừa nói.

"So với tôi đi." – Cô nàng nói.

Tưởng Thừa cảm thấy có chút không thể nào hiểu được tự tin hoàn toàn không có căn cứ này của cô gái là từ đâu mà ra, cậu cầm qua một bộ bài thi bên tay, dùng ngón tay gõ gõ: "Tôi đã lớn như vậy rồi, tới giờ chưa từng có điểm thấp như vậy."

Cô gái này ngẩn người, tiếp đến liền vô cùng vui vẻ cười lên, cười cả buổi xong mới nói: "Rất thấp sao? Đây là điểm cao nhất của tôi."

"Thấp." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Tùy tiện đi" – Cô nàng đứng lên quay người trở về phòng mình, trước khi đóng cửa quay đầu lại nhìn mẹ mình – "Con không có ý kiến gì, nhưng một tuần chỉ hai buổi, nhiều hơn một buổi cũng không được."

"Từ nhỏ đã như thế" – Mẹ của cô nàng thế mà cả mặt hạnh phúc – "Thật có cá tính."

“... Đúng vậy a." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Nó đồng ý là được, ta biết Triệu Kình cũng hai năm rồi, người nó đề cử ta tin cậy được" – Người mẹ hạnh phúc nói – "Mà nó còn nói thành tích cháu còn tốt hơn em trai nó nữa."

"A." – Tưởng Thừa không biết nên làm sao nói tiếp.

"Này" – Bà lấy ra một phong thư – "Đây là tiền một tháng, về sau cũng đều là trả trước, vất vả cho cháu rồi."

"Cảm ơn cô." – Tưởng Thừa nhận phong thư.

"Chúng ta ở đây" – Cố Phi chỉ bản đồ trên bàn, nói với Cố Miểu – "Ở đây, lúc trước nói với em rồi đúng không?"

Cố Miểu cúi xuống bàn nhìn bản đồ, trên mặt biểu lộ có thể nhìn ra được em ấy nghe không hiểu lắm.

"Chúng ta ở đây" – Cố Phi lấy ra cây bút vẽ một vòng tròn trên bản đồ, sau đó thuận theo đường sắt vẽ một đường – "Thừa ca ở đây."

Thừa ca hai chữ ngắn ngủi đã hấp dẫn được lực chú ý của Cố Miểu, tầm mắt em ấy dừng lại một hồi trên bản đồ.

"Bản đồ này quá lớn, Nhị Miểu của chúng ta vẫn không thể hiểu nổi” – Cố Phi lại từ trong ngăn kéo lấy ra một bản đồ thành phố mình mở ra, dùng ngón tay chỉ – "Nơi này, là xưởng thép."

Cố Miểu nhìn bản đồ chăm chú.

Cố Phi muốn xác định một chút em ấy là đang nhìn bản đồ hay là đang nhìn ngón tay của mình, thế là dời ngón tay đi, tròng mắt Cố Miểu di chuyển theo, cậu lại giơ ngón tay lên, Cố Miểu rất nhanh cũng cùng nâng mí mắt lên.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Miểu cậu lại nhịn không được cười vui vẻ: "Sao em giống một con mèo vậy."

Cố Miểu nhìn cậu, cười cười.

"Nhị Miểu " – Cố Phi chống cằm nhìn em ấy – "Qua mấy ngày Thừa ca liền trở về, em vui không?"

Cố Miểu gật gật đầu.

"Nhưng Thừa ca còn phải về trường học, một, hai, ba, bốn, năm" – Cố Phi lấy ngón tay ra đếm – "Nếu ngắt đầu bỏ đuôi, năm ngày, cậu ta liền phải đi rồi."

Nụ cười Cố Miểu biến mất.

"Nhị Miểu " – Cố Phi thử thăm dò, lại nói một câu – "Chỗ Thừa ca đi rất xa, cách xưởng thép rất xa, đi thẳng, đi thẳng, ngồi xe lửa......"

"Không đi." – Cố Miểu nói.

"Phải đi" – Cố Phi nói – "Thừa ca sẽ không ở mãi nơi này, cậu ấy nhất định phải đi, Nhị Miểu cũng phải đi."

Có lẽ cùng lúc nói nói xong câu này, Cố Miểu phát ra tiếng thét.

Cố Phi thở dài, cậu không lập tức đi dỗ, mà ngồi đối diện nhìn Cố Miểu.

Cậu không biết đến cùng phải như thế nào mới có thể để cho Cố Miểu học được cách dùng phương thức chính xác để biểu đạt bản thân.

Nổi giận, bất mãn, sợ hãi, căng thẳng, tất cả biểu đạt của Cố Miểu đều là thét lên.

Nơi này của bọn cậu đến tột cùng vẫn là lạc hậu, không có cơ cấu chuyên nghiệp, bệnh viện khoa tâm thần cũng kém tiêu chuẩn hơn thành phố lớn, đối với tình huống này của Cố Miểu cũng không có hệ thống phương án trị liệu gì.

Có điều chương trình học trước đó, Cố Miểu sau mỗi lần đi, cảm xúc không hề tệ, cho nên mặc dù loại chương trình học khôi phục nơi này cũng chưa nói tới có bao nhiêu chính quy, cậu vẫn muốn để cho Cố Miểu đi, ít ra xem như có một tia hi vọng, Cố Miểu dù sao cũng không phải trời sinh đã là như vậy.

Chỉ là chi phí không thấp, lâu dài có chút kiệt sức, cậu nhất định phải lên kế hoạch cho số tiền mình có trong tay.

Ngày Quốc khánh, sinh viên ở lại trường học rất nhiều, ngoài dự liệu của Tưởng Thừa, trong ký túc xá ngoại trừ cậu, ba người kia đều không về nhà.

"Nữ thần của tôi không về nhà." – Lý do của Triệu Kha vô cùng cảm động lòng người.

Lỗ Thực và Trương Tề Tề đều là bạn gái tới, thế giới hai người thuận tiện đi du lịch, sáng sớm đều đi ra trạm xe đón người.

Tưởng Thừa kỳ thật cũng rất kích động, nhưng kiên trì không cùng bọn họ sáng sớm hai giờ liền đến nhà ga thất thần.

"Đồ cậu phải mang về nhiều không?" – Triệu Kha hỏi – "Nhiều thì chị tôi có thể tìm xe đưa cậu đi."

"Không nhiều, chỉ một túi" – Tưởng Thừa nhớ lại Hứa Hành Chi lần trước lái xe đưa mình đi – "Đàn anh lần trước đưa chúng tôi, là bạn trai chị cậu à?"

"Chị tôi độc thân" – Triệu Kha nói – "Trên thế giới này không phân biệt nam nữ, không có người chị tôi có thể để ý, thuộc về phái chủ nghĩa độc thân, nhìn ai cũng chướng mắt."

"Còn có phái nào khác không?" – Tưởng Thừa cười hỏi.

"Còn có phái ai nhìn cũng chướng mắt." – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa ngẩn người xong mới cười thật lâu, hôm nay tâm tình quả thực là quá tốt rồi.

Cười xong cậu vỗ vỗ túi: "Nếu không cậu đưa tôi đến cửa tàu điện ngầm đi."

"Không" – Triệu Kha rất thẳng thắn – "Tôi có thể đưa cậu tới cổng lầu ký túc xá, tôi muốn đi thư viện."

"Đi thôi." – Tưởng Thừa cười cười.

Cùng Triệu Kha xuống dưới lầu,sau khi tách ra xong, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Phi.

– Tôi xuất phát đây, tôi xuất phát đây, tôi xuất phát đây

– Lên xe rồi sao, lên xe rồi sao, lên xe rồi sao

– Không có, đang ôm túi xách lớn của tôi chạy ra cổng nhà ga đây 

– Thẻ căn cước mang theo chưa

– Mang rồi, mang rồi, mang rồi

– Bây giờ tôi chuẩn bị tới trạm đây 

Tưởng Thừa ngẩn người, gọi điện qua: "Cậu bò tới nhà ga cũng không cần đến mấy tiếng đi? Bây giờ đã đi?"

"Ừm" – Cố Phi cười nói – "Tôi cũng không có việc gì mà, Nhị Miểu cùng Lý Viêm đi chơi, tôi ở nhà hay tới nhà ga không có gì khác biệt."

Tưởng Thừa đến nhà ga, lúc vào trạm cuối cùng là không có lạc đường, dù sao lần trước lúc đưa Cố Phi đi ấn tượng quá sâu sắc, sau khi ngồi xuống cậu lại nhắn tin cho Cố Phi.

– Lòng chỉ muốn về về về về về về về a

– Trông mong chàng về a a a a a a a a

Lúc Cố Phi nhắn lại còn kèm theo một tấm hình, đội mũ bảo hiểm trùm đầu, xem bộ dáng là đã chuẩn bị lái xe tới trạm.

Tưởng Thừa nhìn chăm chú ảnh của cậu ta thật lâu.

Lúc trước lòng tràn đầy phẫn nộ và mờ mịt ngồi trên xe lửa, thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể lòng tràn đầy lo lắng cùng mong đợi như vậy muốn nhanh trở lại thành phố nhỏ kia.

– Lên xe chưa, trai tồi

Phan Trí nhắn tin tới, tràn đầy ai oán.

– Ngồi xuống rồi, trở về rồi tìm cậu chơi

– Thôi đi, trở về mới nói, bây giờ cậu loay hoay đến không chạm mặt đất, đồng thời cũng không nhớ đến tôi

Tưởng Thừa cúi đầu cười một hồi lâu.

Sau khi báo danh, cậu cùng Phan Trí chỉ tìm thời gian gặp mặt được một lần, ăn cơm, kỳ thật cũng không riêng gì cậu bận bịu, Phan Trí cũng bề bộn nhiều việc, dù sao nghề chính của cậu ta cũng không phải học tập.

Xe khởi hành, Tưởng Thừa nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.

Cảnh vật ngoài cửa xe liên tục biến hóa, nhưng cậu cảm giác cái gì cũng không thấy được, đầy trong đầu đều là Cố Phi, dường như năm phút một lần đều xem thời gian trong điện thoại.

Cuối cùng rốt cục còn hai mươi phút nữa sẽ đến trạm, cậu đứng dậy, mang theo túi vượt lên đứng ở cạnh cửa, khi nhân viên tới chuẩn bị mở cửa cậu còn xém chút không muốn nhường đường.

Cửa vừa mở, cậu là người thứ nhất nhảy ra ngoài.

"Tôi đến rồi!" – Cậu vừa đi vừa bấm số Cố Phi– "Tôi đến rồi! Xuống xe rồi, tôi đang đi ra!"

"Tôi ở cổng ra rồi" – Cố Phi nói – "Cậu ra liền có thể thấy tôi."

Tưởng Thừa bước nhanh đi ra ngoài, đi được một đoạn thì chạy.

Trạm xe này rất nhỏ, từ xuống xe đến cửa ra, hết thảy cũng chỉ mấy trăm mét, nhưng khi Tưởng Thừa chạy vẫn cảm thấy đoạn đường này quá mẹ nó dài, chạy hoài vẫn không hết.

Lúc nhìn thấy cửa ra, cậu thực sự nhịn không được, cũng không đoái hoài nhìn bên ngoài, trước hô một tiếng: "Cố Phi!"

"Không được chạy, không được chạy!" – Nhân viên công tác chỉ vào cậu – "Không được chạy!"

Bên ngoài có người đưa tay quơ quơ, là Cố Phi.

Tưởng Thừa đi ra khỏi đó, lúc nhìn thấy mỉm cười trên mặt Cố Phi, lập tức có loại cảm giác thoải mái như thấy lại ánh mặt trời, vội vã mang theo túi xách liền vọt tới, không để ý tới bốn phía đều là người, ôm chầm lấy Cố Phi. 

"Tôi đệt" – Cậu mạnh mẽ siết chặt cánh tay – "Tôi thật sự quá nhớ cậu rồi."

"Tôi cũng vậy." – Cố Phi cũng ôm cậu.

HẾT CHƯƠNG 114.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv