Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 113



Mẹ cậu sững sờ tại chỗ, bất động trợn mắt nhìn cậu.

""Con nói lần cuối cùng"" – Cố Phi đứng lên chỉ vào bà, đè thấp giọng – ""Mẹ không được phép đi đâu, buổi chiều mẹ trông tiệm."" 

""Mày đây là làm cái gì chứ hả!"" – Mẹ cậu hồi thần lại – ""Bệnh thần kinh à! Rống cái gì mà rống! Muốn nổi dậy liền rống tao, con trai nhà nào lại rống mẹ mình như thế hả!""

""Có mẹ nhà ai lại như mẹ!"" – Cố Phi lại đạp một đạp trên quầy thu ngân.

Một cước này đạp vô cùng hung hãn, giờ khắc này những buồn phiền và vô vọng đang ở trong thân thể trái xung phải phá tìm không ra lối thoát, tất cả gói gọn trong một đạp hung hãn này, mạnh mẽ đạp ra.

Quầy thu ngân theo một đạp này của cậu bị đổ ở trên sàn, mọi thứ trên mặt đều rơi xuống trên sàn nhà, phát ra một loạt tiếng vang cực lớn, còn kéo ngã theo cái bàn nhỏ ở trước mặt Cố Miểu.

Cố Miểu ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn rất to nhìn bên này, trên mặt tràn đầy thản nhiên.

Cố Phi quay đầu nhìn cô bé, dùng tay che một cái ở trước mắt mình, Cố Miểu nhắm mắt lại, cô bé đối với âm thanh không phải vô cùng mẫn cảm, bởi vì trong phần lớn thời gian, cô bé không hiểu được nội dung đối thoại của người khác, đối với cô bé mà nói, mọi thứ mắt nhìn thấy sẽ càng dễ hiểu.

""Đại Phi con điên rồi?"" – Mẹ cậu nhìn vào cậu, giọng rất nhẹ, cơ hồ nghe không thấy, kèm theo run rẩy.

Khi máy tính tiền rơi trên nền nhà đập lên trên chân của bà, lúc này bà đau đến mức nói cũng nói không ra, vịn giá hàng hóa bên cạnh, lông mày nhíu chặt lại.

""Trong cái nhà này, ai không bị điên?"" – Cố Phi nhìn vào bà.

Ngoài cửa có một người thoáng qua, tiếng động ban nãy quá lớn, hai bà già ở bệnh viện xã khu bên cạnh chạy qua: ""Thế nào rồi, thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì rồi? Ui chao! Đây là làm sao hả! Ui chao!""

Cố Phi quay đầu qua, biểu tình tiêu chuẩn hưng phấn kích động của quần chúng xưởng thép vây xem trên mặt bà già, khiến cậu có loại cảm xúc ức chế không thở được, cậu cắn răng: ""Cút!""

""Ơ!"" – Bà già rất kinh sợ.

""Cút! Cút! Cút!"" – Mẹ cậu quát to lên, tiếng rít văng tới cổng – ""Cút cút cút! Nhìn cái gì mà nhìn! Có chuyện gì với các người!""

Sau khi hai bà già bị đuổi đi, mẹ cậu trực tiếp ngồi xổm ở cửa khóc lên.

""Mẹ cũng cút đi."" – Cố Phi nói.

Một cước này, chẳng hề đem buồn phiên và vô vọng đạp ra bao nhiêu, trái lại đem sức lực trong cơ thể thoáng cái rút trống rỗng, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, cả người giống như mất sức chống đỡ.

Mẹ cậu không có cút đi, ngồi xổm ở cửa, vừa bóp mu bàn chân, vừa khóc.

Cố Miểu đem bàn nhỏ trước mặt mình nâng lên đặt lại nghiêm chỉnh, nhặt vở và bút lên, cúi đầu tiếp tục, hôm nay cô bé không vẽ vời, mà vẫn luôn viết chữ.

Cửa tiệm nhỏ bé này, chẳng phải là nguồn kinh tế duy nhất của Cố Phi, thậm chí không phải nguồn kinh tế chính.

Nhưng mà cậu ở chỗ này ăn cơm, có khi sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi, cậu với bạn bè ở chỗ này tán phét hoặc là nghe bọn họ tán phét, Cố Miểu ở bên ngoài quậy với ván trượt, lúc mệt khát nước sẽ đi vào uống nước đờ ra, đây là nơi Cố Miểu lớn lên, cũng là một phần của gia đình trong đầu cậu nhiều năm như thế trước giờ.

Bây giờ nơi này đã trở thành gánh nặng, mặc dù không muốn thừa nhận, cậu từ nhỏ lớn lên tới nay, rất nhiều thứ đều là gánh nặng của cậu, cậu xem rất nhiều, rất nhiều phần trong cuộc sống đều là gánh nặng của mình.

Túm lấy cậu, bó chặt không thể động đậy.

Cậu nhắm mắt lại, bịt chặt lỗ tai, nhìn không thấy, nghe không được, cậu có thể cứ thuận theo con đường dưới chân đi thẳng xuống dưới.

Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi.

Tưởng Thừa một tát vỗ tỉnh cậu, trốn không thể trốn, núp không thể núp.

Có điều là, cậu mặc dù từng nổi giận với Tưởng Thừa, nhưng trước giờ chưa từng thật sự trách Tưởng Thừa, ở trong đầu cậu, góc nào đó, một góc nào đó của mình mà cậu hoàn toàn bỏ quên, có lẽ đã từng mong đợi.

Có một người có thể xuất hiện.

Cưỡi ngựa lớn bảy màu, vung trường kiếm rực rỡ, mái tóc dài rực rỡ bay lượn trong gió, lúc khóc, kim cương đầy mặt... Sau đó có lẽ cậu muốn đi lên gỡ ra một cái.

Người này không ngờ xuất hiện rồi, cách thức còn rất khác người, trước tiên là nhặt được em gái của cậu, sau đó cả mặt nện vào mặt đất, rơi vào trong cuộc sống của cậu.

Từ ngày ấy, bắt đầu chạm mặt Tưởng Thừa ở ga xe lửa, cuộc sống của cậu đã bị xáo trộn, mà cậu, không hề kháng cự, mặc cho thế giới của mình bị Tưởng thừa từng đao chém ra những vết rách lớn nhỏ, phóng vào từng chùm ánh sáng.

Nắng ấm cỏ mùa xuân.

Ngoài cửa truyền tới tiếng xe mô tô, tiếp đó chính là tiếng xe mô tô ngã trên mặt đất.

Cố Phi nhíu máy thở dài.

""Làm sao thế?"" – Một người đàn ông sợ hãi la to – ""Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm, em làm sao thế?""

Nói thật, nếu như không biết người đàn ông này là bạn trai của mẹ cậu, Lưu Lập đuôi ngựa xanh mà Tưởng Thừa nói, và cũng biết anh ta ta là đang gọi mẹ cậu, cậu cũng thật sự bối rối không biết Tiểu Cầm là ai.

Trong tên của mẹ cậu chẳng hề có chữ "Cẩm", đây có thể là một trăm lẻ tám tên gọi thân mật hoặc nhũ danh của bà.

*锦 – Cẩm: rực rỡ, lộng lẫy, tươi đẹp.

""Phi Phi, mẹ của cậu..."" – Lưu Lập xông vào trong cửa hàng.

""Anh mịa nó câm miệng"" – Cố Phi lạnh mặt – ""Mịa nó anh gọi ai!""

""Đại... Phi?"" – Lưu Lập lưỡng lự – ""Mẹ cậu làm sao thế? Đây là... Bị cướp à!""

Cố Phi nhìn chăm chú vào anh ta không nói gì, Lưu Lập cũng nhìn cậu.

Đối mặt mấy giây, sau đó Cố Phi đứng lên, sải hai bước tới trước mặt Lưu Lập, lúc anh ta theo bản năng lùi về phía sau muốn trốn, liền túm cổ áo anh ta một phát.

""Đại Phi, con muốn làm cái gì!"" – Mẹ cậu có chút sợ hãi la lên.

""Không sao, không sao"" – Lưu Lập vừa xua tay về phía sau, vừa đè thấp giọng nói – ""Đại Phi có chuyện từ từ nói...""

Cố Phi không thốt ra lời nào, kéo anh ta ta đi về phía sân sau.

""Đại Phi!"" – Mẹ cậu nôn nóng, nhảy một chân theo qua.

Cố Phi lạnh mặt quay đầu liếc nhìn bà, lúc này khỏi cần soi gương, chỉ nhìn phản ứng của mẹ cậu và Lưu Lập thôi, cậu liền biết biểu cảm trên mặt mình hẳn là rất dọa người.

Mẹ cậu đứng yên tại chỗ.

Lưu Lập bị cậu kéo tới sân sau, đến cạnh nhà vệ sinh đẩy một cái, loạng choạng lùi về sau mấy bước, đụng tới tường sân phía sau mới dừng lại.

Cố Phi đi tới trước mặt anh ta, Lưu Lập lập tức giơ hai tay lên, bắt chéo bảo hộ phía trước mặt: ""Đừng đánh vào mặt.""

""Anh có phải nói muốn mua lại tiệm cơm của ông chủ hay không?"" – Cố Phi gạt tay của anh ta ra.

""Hả?"" – Lưu Lập ngẩn ra.

""Tôi hỏi anh, cứ trả lời thẳng."" – Cố Phi nói.

“Đúng là có nghĩ đến"" – Lưu Lập đứng thẳng – ""Nhưng mà tiền của tôi còn chưa đủ, hơn nữa, ông chủ bọn tôi hiện tại cũng chưa muốn bán...""

""Anh chuẩn bị bao nhiêu tiền rồi?"" – Cố Phi hỏi.

""Ba vạn."" – Lưu Lập nói (103.837.908 VNĐ)

""Đưa cho tôi"" – Cố Phi nói – ""Cái tiệm này của anh.""

""Cái... cái gì?"" – Lưu Lập đứng hình.

""Nơi này có thể làm ăn uống, phòng nhỏ anh có thể đập thông, diện tích đủ rồi, nhưng nếu anh muốn làm, kệ hàng hóa ban đầu để lại một chút, bởi vì em gái tôi còn muốn qua đây, không có kệ hàng hóa, nó sẽ không vui."" – Cố Phi nói.

""Ồ"" – Lưu Lập vẫn còn sững sờ – ""Hả?""

""Anh nếu như chia tay với mẹ tôi, cửa tiệm tôi sẽ lấy lại, tiền không trả"" – Cố Phi nói – ""Anh nếu không rời khỏi, tôi sẽ đem anh đánh ra ngoài.""

Lưu Lập cũng không biết đã nghe rõ chưa, vẫn đang kinh hoàng.jpg.

""Đi lấy tiền"" – Cố Phi nói – ""Chuyển khoản cũng được.""

Cố Phi lùi ra hai bước, tay thọc vào trong túi quần một phát, không nói tiếng nào nhìn Lưu Lập.

Lưu Lập ít nhất mất hai phút mới hồi phục lại tinh thần: ""Cậu nói là đem cái cửa tiệm nhà cậu bán lại cho tôi ba vạn?""

""Ừ."" – Cố Phi đáp một tiếng, khu vực này, cửa tiệm này, thực ra có bù thêm hàng hóa, giá trị cũng không đến ba vạn, nhưng cậu lúc này chính là phiền muốn chết, dự định ép mua ép bán.

""Cái này... tôi phải thương lượng với mẹ cậu."" – Lưu Lập nói.

""Thương lượng không được"" – Cố Phi nói – ""Anh tự mình thương lượng với mình một chút là được, nếu anh cảm thấy anh với mẹ tôi chung sống không lâu dài, chuyện này liền thôi.""

""Không không, tôi đã xác định là cô ấy rồi"" – Lưu Lập xua tay – ""Mẹ cậu là người phụ nữ vô cùng đáng yêu.""

""Vậy được"" – Cố Phi quay người đi vào cửa hàng – ""Nghĩ xong rồi cùng tôi nói đi.""

Trở vào trong tiệm mẹ cậu vẫn vịn vào giá hàng hóa, nhìn thấy cậu đi vào, tức khắc liền lách qua đi ra sân sau: ""Anh không sao chứ!""

""Nhị Miểu"" – Cố Phi đi qua bên cạnh Cố Miểu, phủi một cái trên đầu cô bé – ""Cùng anh hai đi ăn cơm, sau đó về nhà.""

Cố Miểu đem cuốn vở và bút thu vào trong túi nhỏ của mình, xách ván trượt đi theo cậu ra cửa.

Lưu Lập cái người này, Cố Phi cảm thấy được anh ta cùng những người bạn trai gọi là tình yêu đích thực của mẹ cậu trước đây không giống nhau lắm, người này có công việc khá ổn định, bất luận là ý tưởng mua lại tiệm của ông chủ mình có khả thi hay không, anh ta ít nhất là người đối với tương lai có một chút kế hoạch, quan trọng nhất, đây là người bạn trai hiện nay của mẹ cậu quen nhau được lâu dài nhất.

Cửa tiệm này cho anh ta, anh ta muốn làm thế nào cũng được, Cố Phi hy vọng bước thứ nhất này có thể làm trái tim thiếu nữ của mẹ cậu bình thản lại, muốn dính cùng một chỗ, vậy thì mỗi ngày một chỗ dính ở trong cửa tiệm đi.

Nếu như hai người bọn họ thực sự chia tay, Cố Phi cũng không đến nỗi không trả tiền, chỉ là cậu cứ muốn đem lời như thế thả ra, để Lưu Lập có thể cân nhắc được kỹ càng.

Tiệm này nếu như không cho người khác, cậu kỳ thực không đủ tinh lực để duy trì nữa.

Lưu Lập cũng là người rất quả quyết, có lẽ là sức mạnh của tình yêu cũng đủ mạnh mẽ, buổi chiều, lúc Cố Phi ở trong nhà ngủ, điện thoại của Lưu Lập gọi tới.

""Thật sự không thể mặc cả?"" – Lưu Lập hỏi.

""Không thể."" – Cố Phi nói.

""Vậy... chúng ta có phải nên ký hợp động hay không?"" – Lưu Lập lại hỏi.

""Tùy ý, anh soạn đi."" – Cố Phi nói.

""Tôi không biết nha."" – Lưu Lập nói.

Cố Phi thở dài: ""Vậy thì không ký, tôi cũng không biết.""

""Cậu, một sinh viên đại học..."" – Lưu Lập cười lên.

""Tôi còn chưa bắt đầu vào học."" – Cố Phi nói.

""Vậy được thôi, cứ viết một thỏa thuận đơn giản được rồi"" – Lưu Lập nói – ""Tôi có thể tin cậu, dẫu sao cậu là con trai của Tiểu Cẩm.""

Cố Phi bỗng nhiên có chút muốn cười, nếu như nói theo một điểm này, cậu phải là người cực kỳ không thể tin mới đúng.

Lưu Lập ở trong cửa hàng chờ cậu, mẹ cậu cũng tham gia, cả mặt không thoải mái lại lộ ra một chút mong đợi ngỡ ngàng.

Cố Phi viết bản thỏa thuận rất đơn giản, sau đó cùng Lưu Lập ký tên lên một chỗ, lại ấn vân tay.

""Tiền đều thuộc về con?"" – Mẹ cậu hỏi.

""Phải."" – Cố Phi nói.

""Vậy không phải anh ấy ngay cả vốn khởi động cũng không có à?"" – Mẹ cậu nhíu nhíu mày.

""Đi thôi"" – Cố Phi không để ý bà, đứng lên nhìn vào Lưu Lập – ""Đi chuyển tiền.""

Lưu Lập cùng nhau đi ra cửa với cậu rồi, cậu mới hỏi một câu: ""Trong tay anh còn có tiền hay không?""

""Có"" – Lưu Lập gật gật đầu – ""Có chứ.""

""Anh nếu như không nôn nóng làm tiệm cơm, thì trước tiên bán như vậy, vùng này không có tiệm tạp hóa và siêu thị nào khác, nếu làm đàng hoàng cũng khá được” – Cố Phi nói – ""Anh có thể hỏi mẹ tôi về nhập hàng gì đó, bà ấy đều biết.""

""Được, được."" – Lưu Lập tiếp tục gật đầu.

""Em gái tôi đã quen phải đi đến chờ trong cửa tiệm"" – Cố Phi liếc nhìn Lưu Lập – ""Nhượng lại cửa tiệm cho anh, việc này không được để con bé biết.""

""Yên tâm, con bé cứ tới, tùy ý con bé"" – Lưu Lập nói – ""Sau này đều là người một nhà mà.""

Cố Phi nhìn anh ta, anh ta cười hì hì hai tiếng.

""Tiền trong cửa hàng không nên qua tay mẹ tôi"" – Cố Phi nói – ""Tới lúc thâm hụt vốn rồi, đừng nói tôi chưa từng nhắc nhở anh.""

Lưu Lập tiếp tục cười.

Cố Phi không nói chuyện nữa, dẫn anh ta đi đến quầy ATM ở góc đường, đem tiền chuyển xong.

Đi ra khỏi ngân hàng, sau đó cậu không cùng với Lưu Lập trở về trong tiệm, đốt một điếu thuốc ngồi xổm trên một tảng đá vỡ ở giao lộ, đờ ra một lúc lâu.

Học viện Sư phạm, thời gian huấn luyện quân sự chỉ có ba ngày, ngay cả trang phục cũng không phát, nội dung vô cùng đơn giản, chỉ là ở trên sân thể dục trường tản bộ tới lui, đi qua đi lại.

Sĩ quan vừa bắt đầu rất hung dữ, nhưng nửa ngày sau thì đều mặc kệ, bất luận hung dữ thế nào, mỗi một học sinh ở đây cũng dữ dội không ra cái dạng gì.

Lúc nghỉ ngơi, Cố Phi ngồi trên mép bồn hoa bên cạnh, lấy di động ra, tùy tiện selfie hai tấm hình.

Selfie của cậu bất luận là tìm góc độ hay là ánh sáng, còn có kết cấu, đều phải tốt hơn rất nhiều so với Tưởng Thừa.

– Tôi đệt, đẹp trai quá à

– Học tập chút đi

– Không học, bạn trai tôi giúp tôi chụp là được

Cố Phi cười cười.

– Có đạo lý

– Các cậu huấn luyện quân sự mệt không

– Không mệt, gần giống với hai chúng ta bình thường tản bộ

– HHHHH, vậy cũng quá nhẹ nhàng rồi nhỉ

– Các cậu lên lớp à?

– Hôm nay bắt đầu lên lớp rồi, môn học rất nhiều, với lại hoạt động sinh viên mới cũng rất nhiều, cuối tuần còn có báo cáo

Không chờ Cố Phi hồi âm, Tưởng Thừa lại gửi tiếp một tin nhắn qua.

– Chiều thứ bảy, buổi sáng hai chúng ta có thể ra ngoài đi loanh quanh, sau đó buổi chiều cậu nghỉ ngơi, chúng tôi báo cáo xong rồi liền tiếp tục cùng nhau ra ngoài

Cố Phi nhìn tin nhắn này xuất thần rất lâu cũng không có trả lời.

Cậu không biết nên trả lời thế nào.

Tưởng Thừa bây giờ toàn tâm toàn ý chờ cậu đến, mà vì tình huống của cậu hiện nay, nếu như muốn đến căn bản không khả thi lắm, đáng lẽ định cùng Tưởng Thừa bàn bạc một chút thử xem Tưởng Thừa có thời gian trở về hay không... Bây giờ xem ra cũng không thể được rồi.

Trường học của Tưởng Thừa bọn họ, không giống với trường của mình, sinh viên mới khai giảng đã rất bận, cậu trước đó cũng âm thầm lên mạng tra rồi, nơi học bá tập hợp, rất nhiều người bắt đầu từ năm thứ nhất, cứ luôn duy trì tiết tấu học tập cường độ cao, cậu quả thực không muốn khiến Tưởng Thừa khó xử.

Nhưng trực tiếp lựa chọn nói rõ ràng hủy bỏ lần gặp mặt này, cậu lại không biết nên mở miệng thế nào.

Không chờ cậu nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, cuộc gọi của Tưởng Thừa đã gọi tới.

Cậu cắn răng nhận cuộc gọi: ""Bạn trai.""

""Bạn trai"" – Tưởng Thừa ở bên kia cười – ""Sao đang nói chuyện một nửa mà không có động tĩnh rồi?""

""Vừa mới có người cùng tôi nói chuyện."" – Cố Phi nói.

""Tin nhắn của tôi gửi cho cậu nhìn thấy chứ?"" – Tưởng Thừa nói – ""Chiều thứ bảy có buổi báo cáo, chủ nhật thì không có chuyện gì rồi, hai chúng ta có thể ở lại vui vẻ một ngày.""

"Thừa ca"" – Cố Phi vặn lông mày – ""Việc đó...""

""Hửm?"" – Thừa ca đáp một tiếng.

"Chính là, lúc tôi cùng cậu đi, mà không nói với Nhị Miểu"" – Cố Phi nói rất khó khăn – “Nó liền có chút không vui...""

""Hả?"" – Tưởng Thừa vừa nghe liền sốt ruột – ""Vậy nó có xảy ra chuyện gì không?""

""Không có, vẫn tốt"" – Ngón tay Cố Phi ấn xuống giữa hai lông mày một cái – ""Nhưng mà hôm qua nó tức giận, liên tục la hét, bởi vì tôi không về nhà, ngủ ở chỗ cậu.""

""Trước đây cậu đi, nó cũng không như vậy mà?"" – Tưởng Thừa nói.

""Lần này tôi không nói với nó, hơn nữa nó cũng phát hiện cậu đi rồi"" – Cố Phi khép mắt một cái – ""Trạng thái này bây giờ của nó, tôi đi chỗ nào, nó đều... đi theo, tôi...""

Cố Phi không nói tiếp nữa, cậu dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa là người thông minh và nhạy cảm, nói tới đây cậu ta đã có thể hiểu ý tứ của cậu, mà cậu bây giờ cũng không nói thêm được nữa.

""Vậy tôi trở về"" – Tưởng Thừa nghĩ cũng không nghĩ liền nói một câu – ""Tôi...""

""Thừa ca"" – Lúc Cố Phi nghe thầy câu nói này, trong lòng rất ấm áp, nhưng vẫn ngắt lời của cậu ta – ""Ngày Quốc Khánh đi, bây giờ vừa mới khai giảng, nhiều chuyện như thế, không nên nghỉ học.""

Tưởng Thừa không nói.

Thực ra lúc cậu nói ra câu này chính là phản ứng đầu tiên, cậu tới không được, thì tôi trở về, nhưng sau khi nói xong, tự cậu cũng biết không thích hợp lắm.

Mặc dù chỉ mới khai giảng chưa được mấy ngày, nhưng chỉ cần nhìn thời khóa biểu một chút, đã cảm nhận được loại không khí khẩn trương và tranh thủ thời gian, Triệu Kha hai ngày nay lại kéo cậu đi thư viện mấy lần, bất luận vào thời gian nào, bên trong luôn đều có nhiều người như thế, cho tới mười giờ đóng cửa.

Bất luận là sinh hoạt hay là báo cáo, đều phải dung nhập trường học này, bước vào loại phân đoạn sinh hoạt này không thể vắng mặt, nếu cậu muốn mời Cố Phi ăn mỳ tám trăm đồng thêm hai trăm đồng tiền thịt, thì cậu phải bắt đầu từ bây giờ.

Trên lý thuyết là như vậy.

Nếu như vừa bắt đầu hai cậu đã thương lượng là ngày Quốc Khánh, cậu cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ bỗng nhiên hy vọng tan vỡ, cậu liền sẽ cảm thấy có chút tủi thân, loại tủi thân không nói ra được.

""Được thôi"" – Im lặng một chốc, sau đó cậu nói – ""Vậy ngày Quốc Khánh tôi trở về.""

""Thừa ca, việc này đều tại tôi"" – Cố Phi nói – ""Tôi vừa lúc đầu không suy nghĩ chu đáo.""

""Đánh rắm"" – Tưởng Thừa nhức nhối một cơn – ""Có liên quan gì tới cậu, vốn chính là chuyện ngoài kế hoạch, có chút bất ngờ cũng rất bình thường, hơn nữa ngày Quốc Khánh cũng không xa bao nhiêu.""

""Ừm."" – Cố Phi cười cười.

""Nhưng nếu như cậu sắp xếp tốt"" – Tưởng Thừa nói – ""Tổ chức ăn, uống, vui chơi, tương tự cũng không thể thiếu.""

""Được, không thành vấn đề"" – Cố Phi nói – ""Theo thứ tự này, có phải cậu nói ngược rồi hay không?""

""Cái gì?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra.

""Tổ chức ăn, uống, vui chơi"" – Cố Phi nói – ""Theo thứ tự thì không phải ngược lại à?""

""... Phắn đi"" – Tưởng Thừa cười lên, ngẫm nghĩ lại chậc một tiếng – ""Cũng đúng, vậy ngược lại đi, cậu sắp xếp cho tốt.""

""Ừa."" – Cố Phi đáp ứng.

""Vậy... được thôi, cứ quyết định như vậy"" – Tưởng Thừa quay đầu liếc nhìn phòng học, vừa vặn nhìn thấy Triệu Kha vẫy tay với cậu– ""Tôi chuẩn bị vào học rồi, cúp trước nhé.""

""Đi đi."" – Cố Phi nói.

""Mau"" – Tưởng Thừa vừa đi về phía phòng học, vừa nhỏ giọng nói – ""Hôn một cái.""

Cố Phi ở bên kia hôn một cái, cậu rất thỏa mãn cười cười: ""Tốt, đủ kêu.""

Sau khi kế hoạch gặp mặt nửa đường bị hụt, Tưởng Thừa không nhắc đến nhiều nữa, cũng không biểu hiện ra thất vọng quá nhiều, nhưng Cố Phi có thể cảm thấy được cậu ấy đang che giấu, từ sớm chiều ăn ở với nhau đến liên tục một tháng không gặp được người, loại thay đổi này cực lớn, ai cũng rất khó thích ứng.

Có điều Tưởng Thừa dùng thời gian để suy nghĩ những chuyện này chắc không nhiều lắm, cậu từng nhìn bảng chương trình học của Tưởng Thừa, so với bên này, môn học của Học viện Sư phạm cứ giống như là kỳ nghỉ, nới lỏng hơn nhiều.

Sau khi đem cửa tiệm cưỡng ép đưa cho Lưu Lập, cậu nhẹ nhõm không ít, trong thời gian tới nhàn hạ, Tưởng Thừa lại rất bận bịu, lên lớp, ngâm trong thư viện, buổi tối hơn mười giờ mới gửi tin nhắn qua.

– Làm sao cảm giác không thoải mái bằng lớp 12 nhỉ 

– Dẫu sao cũng là trường học siêu cấp nhá

– Cảm giác bên cạnh đều là học bá rất khủng bố, cùng bọn họ so sánh một cái, tôi cảm thấy tôi chính là tên học sinh cá biệt

– Làm sao có thể, điểm của cậu có được không thấp

– Vấn đề không phải điểm hay không, là đám người này làm sao yêu học tập như thế nhỉ, rất chủ động tự giác tự nguyện, tôi dường như vẫn luôn không có loại theo đuổi này

Cố Phi cười một lúc lại thở dài, Tưởng Thừa quả là không giống con người yêu học tập, ở trong loại môi trường này, áp lực chắc hẳn rất lớn.

Nói chuyện phiếm đến mười một giờ, Tưởng thừa liền ngủ.

Cố Phi không tính ngủ gì đó, ngồi ở trên giường, cầm di động không biết nên làm chút gì, trò chơi không muốn chơi, đã tụt lại phía sau Lý Viêm quá nhiều level, lại thêm không có Tưởng Thừa giúp cậu đuổi theo, bây giờ chơi cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi sững sờ một lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Miểu thò đầu vào.

""Tại sao thức dậy rồi?"" – Cố Phi nhẹ giọng hỏi.

Cố Miểu không nói, đi tới cạnh giường nhìn cậu.

""Làm sao?"" – Cố Phi đem cô bé ôm tới trên mép giường ngồi.

Cố Miểu không nói chuyện, cũng không có phản ứng gì.

""Mất ngủ à?"" – Cố Phi cười cười – ""Vậy ngồi một lát đi, anh hai có thể cũng phải mất ngủ rồi.""

Tay Cố Miểu chống theo mép giường, cúi đầu xuống một chút lắc lư chân.

""Nhị Miểu chúng ta lớn rồi, biết mất ngủ rồi"" – Cố Phi dựa về đầu giường, gối vào cánh tay – ""Có tâm sự à?""

Cố Miểu lại lắc lư chân trong chốc lát, quay đầu qua nhìn cậu, được cả buổi sau đó nói một câu: ""Thừa ca.""

""Ừ, Thừa ca"" – Cố Phi vươn tay xoa xoa đầu cô bé – ""Nhị Miểu nhớ Thừa ca đúng chứ?""

Cố Miểu nhìn cậu không trả lời, cũng không có phản ứng khác.

""Anh hai cũng nhớ Thừa ca"" – Cố Phi thở dài – ""Đặc biệt vô cùng nhớ, nhưng mà... còn phải chờ, Thừa ca bây giờ rất bận, không giống với trước đây.""

Cố Miểu nghe không hiểu những thứ này, nhưng vẫn luôn nhìn vào cậu.

Cố Miểu quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu lắc lư chân.

""Anh hai vẫn luôn cảm thấy, xa nhau cũng không sao, cũng từng nghĩ, thời gian xa nhau thật dài, anh và Thừa ca từ từ có thể lạnh nhạt, chung quy cậu ấy sẽ biết rất nhiều người, đều là người rất tốt, cậu ấy sẽ học rất nhiều thứ, nhìn thấy rất nhiều thứ, đều là anh hai không biết"" – Cố Phi nói – ""Ngày trước, anh hai cảm thấy, ngày nào không lời nào có thể nói với cậu ấy, cũng chính là sắp... nhưng mà hiện tại...""

Cố Phi kéo tay Cố Miểu qua: ""Anh hai rất sợ hãi, rất lo lắng, Thừa ca không thể nào cứ luôn chờ đợi, cậu ấy sẽ đi tới phía trước, Nhị Miểu, em hiểu không? Cậu ấy liên tục đi, anh đuổi theo không được, em biết phải làm sao không?""

Những lời này, đối với Cố Miểu mà nói, căn bản chính là không tồn tại, Cố Phi cảm giác mình cũng chỉ nói cho mình nghe một chút.

Cậu quả thực không biết những ngày tiếp theo nên làm thế nào, nhưng cậu đã không còn cách nào, lại tiếp tục nhắm mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv