Một tiếng nổ oanh tạc trời đất, một làn mưa máu từ không trung hạ xuống, đám quái thú bầu trời cũng máu thịt lẫn lộn mà rơi từng thớ thịt xuống mặt đất.
Bộ váy trắng chính thức nhuốm một màu đen tuyền, Tử Ngạn vẫn không lộ ra cảm xúc gì, khẩu súng lục lên nòng sẵn sàng giết chết kẻ đang dần xuất hiện trong làn mưa máu.
Hắn cầm một chiếc ô, sự thong dong ưu nhã không một sợ hãi nào đối với viên kẹo đồng mình có thể sắp ăn. Nhưng đã nửa đoạn đường, Tử Ngạn vẫn không bắn, mà còn tháo băng đạn xuống, cất khẩu súng vào trong.
-"Sao lại không bắn ?"- Hắn hạ một chân xuống mặt đất để cho tầm mắt của mình đối diện với tầm mắt của cô.
Tử Ngạn cúi đầu, nắm lấy tay hắn, vẽ ra mấy chữ "Đánh không lại". Nam nhân âm trầm khẽ cười, tay dứt khoát ôm cô bé lên, mặc cho chiếc áo trắng tinh của mình dính phải máu đen.
-"Theo ta chứ ?"- Nam nhân mỉm cười, hoàn toàn không để ý Chí Hoành phía trước. Loading...
Chí Hoành tức giận, dám đường đường cướp người đi trước mặt anh sao ? Chết tiệt.
-"Ngươi thả Tiểu Yên ra"- Anh quát lớn, súng trên tay sẵn sàng bóp cò nếu như hắn không thả cô ra.
Nam nhân bật cười, càng không quan tâm đến Chí Hoành, quay lưng mang Tử Ngạn rời khỏi. Chí Hoành cắn môi, dứt khoát bóp cò, viên đạn xuyên qua làn mưa máu muốn vươn lên mà chạm đến nam nhân nhưng khi sắp chạm đến một bóng đen từ tứ phía đã bện thành một tầng bảo hộ cho hắn.
Nam nhân nhếch mép, trong ánh mắt hoàn toàn chứa sự khinh thường dành cho Chí Hoành. Bóng đen lại bao trùm lên hắn và cô, một lúc rồi biến mất không thấy tung tích.
-"Dị năng ?"- Đồng tử anh co rút lại, lần đầu anh thấy được một loại dị năng kì lạ như vậy.
Mạt thế diễn ra được nửa năm, loại thịt của quái vật vô tình khiến gen của con người biến đổi, mang lại năng lực siêu nhiên cho con người, họ được gọi là dị năng giả. Rất được quân đội trọng dụng.
Nhưng không phải ai ăn thịt quái vật liền có được dị năng, cũng có một số không chịu được sự biến đổi đau đớn của bộ gen mà hóa thành tang thi. Đây chính là nguyên do Chí Hoành cho Tử Ngạn ăn thịt của quái thú, anh muốn thử xem cô bé này có tiềm năng đến đâu. Có thể sống sót tại mạt thế thì đương nhiên tài năng cũng không tệ đâu.
•
Nam nhân đặt Tử Ngạn lên bàn, lấy băng cá nhân với thuốc khử trùng từng chút lau đi vết thương đã rướm máu tại đầu gối.
-"Có đau không ?"- Nam nhân nhẹ nhàng, ôn nhu hỏi.
Tử Ngạn hạ mi, mím môi một cái rồi lắc đầu. Nam nhân đau lòng không nhịn được xoa xoa đầu mũi của cô -"Sau này, đau thì cứ nói, không cần phải nhịn"-
Hắn cất đi toàn bộ dụng cụ y tế, đem đến cho cô một ít sữa đã được hâm nóng, lấy đèn pin ra soi vào một bên mắt đã hỏng của Tử Ngạn, lại chạm vào vùng cổ, hơi chép miệng nhíu mày nhưng vẫn rất ôn nhu -"Uống sữa rồi nghỉ ngơi một chút đi"-
Trước khi cửa phòng đóng lại, nam nhân lại nói -"Anh tên Minh Triết, xin lỗi vì làm quen hơi trễ"- Hắn cười xòa một cái rồi mới rời đi.
Tử Ngạn nhìn cốc sữa đang dao động, từng chút một uống cạn một hơi. Các vị ngọt này thật ngấy làm sao.
Tử Ngạn nằm xuống, dần thả lỏng mình chìm vào giấc ngủ. Thân thể này quá yếu ớt, Tử Ngạn cần một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Không gian xung quanh lúc này biến đổi, mái vòm làm bằng sắt thay thế bằng một loại kính đặc biệt, nó khá là dày và chắc chắn. Hướng lên có thể thấy bầu trời đêm, nhìn xuống có thể thấy bầy tang thi đang thèm khát nhìn mình.
Minh Triết âm thầm quan sát, cô quả nhiên không tỏ vẻ sợ hãi hay bất cứ động thái gì, quả nhiên là đứa bé hắn chọn.
-"Tiến sĩ Minh đã khảo nghiệm được 10%"- Trợ lý của hắn đi vào thông báo về kết quả nghiên cứu ngày hôm nay.
Minh Triết cau mày -"Đã nửa tháng chỉ tăng có 0.5%, tiến độ lại càng ngày càng chậm, e rằng phải thử cách khác thôi"- Hắn lấy bút ra viết vài dòng rồi dặn dò trợ lý -"Tìm cho tôi ba tang thi"-
Khi mạt thế chưa đến Minh Triết là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của viện nghiên cứu thế giới.Sau mạt thế hắn lại được xem là hy vọng của nhân loại khi đưa ra những lý thuyết nghiên cứu tạo ra một loại kháng thể chống lại đại dịch tang thi. Hắn nhận được sự ủng hộ của các căn cứ lớn nhỏ khác nhau trên thế giới mà bắt đầu nghiên cứu. Dùng chính tang thi để làm thí nghiệm, nhưng không biết đây là lần thứ bao nhiêu thất bại rồi.
Vòng khảo nghiệm cần 100% nhưng đã quá nửa năm cũng chỉ đến 10% tiến độ thậm chí càng ngày càng giảm, e rằng các cấp trên đã không nhịn được mà rục rịch rồi.
Không thể nhẹ nhàng thì đành dùng cách cực đoan thôi.
Huống chi, việc nhân loại sống chết như thế nào hắn cũng chẳng quan tâm. Thứ duy nhất hắn muốn đạt được chính là có thể nghiên cứu ra một loại miễn dịch mới.