Chơi vơi giữa không trung, Chí Phong cảm thấy mình thật buồn cười, cứ ngỡ rằng sẽ được tự do sau bao năm bị khống chế.
Sự nóng rực từ con chip sắp phát nổ khiến quá khứ lần nữa trỗi dậy, Viên lão gia đã từng nói với hắn, số phận của hắn chỉ có thể gặp một người có thể khiến hắn rung động. Nhưng nếu ở càng gần người đó, hắn sẽ chỉ mang lại nỗi đau thương cho người hắn yêu nhất mà thôi.
Chí Phong đã từng nghĩ đồng sinh cộng tử với Tử Ngạn nhưng hắn không nỡ nhìn người yêu chịu đau. Hắn biết người yêu hắn rất giỏi, rất mạnh mẽ, còn có một tương lai rực rỡ ở phía trước. Không đáng phải chết với hắn.
Chí Phong buông tay, hắn thả mình từ tầng cao nhất xuống, nhắm mắt đón nhận cái nổ xé nát cả thân thể nhưng khi hướng mắt lên đỉnh tòa nhà. Khung cảnh trước mắt khiến Chí Phong ngỡ ngàng.
Tử Ngạn thế mà oán giận thậm chí là tuổi thân hướng về phía hắn. Chí Phong dường như nhận ra hành động tiếp theo của Tử Ngạn, vội vàng lắc đầu, mong muốn một thứ gì ngăn cô lại nhưng thân ảnh của cô cứ thế mà rơi xuống.
Tận sâu trong tâm can của Tử Ngạn cảm thấy rất nhói đau, cô vì hắn mà cam tâm chết đi nhưng đến khi chết hắn vẫn không muốn mang cô theo cùng.
-"Anh đáng ghét lắm"- Tử Ngạn nhào vào lòng Chí Phong, mọi uất ức đều như nói không thành lời. Tại sao cứ muốn rời bỏ cô một mình chứ...
Chí Phong lòng đau lắm nhưng cái chết của người yêu khi quanh quẩn trong tâm trí hắn khiến hắn sợ hãi vô cùng, hắn không muốn cô chết, hắn thật lòng không muốn nhưng sự ích kỷ cuối cùng trong lòng cũng bộc phát khi thấy những giọt nước mắt nơi khóe mi.
-"Xin lỗi"- Chí Phong chỉ có thể nói hai từ ngay lúc này.
Chí Phong ôm chặt lấy Tử Ngạn, muốn dùng toàn bộ hơi ấm còn lại bao bọc lấy cô, bao bọc lấy người hắn yêu.
Cả hai rơi xuống phao cứu hộ đã được bơm phồng bên dưới, người của quân đội trông thấy Tử Ngạn cũng nhẹ nhàng cúi đầu một cái rồi tiếp tục rà soát bắt lấy bọn viên chức cấp phản động.
Chí Phong không cảm thấy bản thân bị nổ tan xác như hắn nghĩ không khỏi thấy lạ, nhưng rất nhanh bị vết thương ở bàn tay của Tử Ngạn thu hút sự chú ý.
Hắn hơi nhíu mày, đem một đoạn vải băng bó cho cô rồi hỏi -"Tại sao lại bị thương ?"- Vết thương này khá nặng, dường như đã cán hết gân cốt bên trong, dường như đã một vật rất nặng đè lên.
Tử Ngạn rũ mi, nhớ về hình ảnh lúc nãy.
Vốn dĩ, có một bánh răng để tiếp điện cho chip phát nổ từ xa, Tử Ngạn đã không kịp vô hiệu hóa nó, nếu như để nó lăn thì chắc chắn toàn bộ những thẩm phán cùng những đứa bé vô tội sẽ phát nổ. Khi thấy bánh răng sắp chạy, Tử Ngạn đã nén đau sử dụng tay mình để chèn vào bánh răng, một tay cố gắng còn lại cố gắng vô hiệu nó. Nhưng quả thật thứ này làm ra để khống chế con người, nó quá nặng, quá phức tạp.
Nhưng hiện tại năng lượng của cô không ổn định, nếu sử dụng thì thành công rất ít mà hủy diệt thế giới thì nhiều. Lúc này nguy cấp, Tử Ngạn chỉ có thể đánh liều nhưng một người đã xuất hiện kéo tay của cô ra.
Sử dụng cả cơ thể mình chèn vào bánh răng giúp nó ngừng hoạt động trong một thời. Tử Ngạn lúc này hơi mông lung hướng về Cơ Tuấn -"Ông ... ?"-
-"Xin con hãy cứu con trai ta"- Cơ Tuấn dùng nửa đời để ngẩng mặt lên với đời, nhưng hiện tại lão mệt rồi, đối mặt với những chuyên quyền của tiền bạc lão rất ham nhưng khi buông xuống lão chỉ còn cô độc. Lão phụ người mình yêu cùng con trai để đến cùng một tiểu thư quyền quý, mặc cho con trai phải chịu nhiều sóng gió cuộc đời.
Lão biết mình đã sai, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi được, cái mạng già này lão muốn dùng hết mình để bù đắp lại cho hai đứa con...
-"A Linh, Chí Phong đành giao lại cho con"-
Cơ Tuấn cả đời chấp mê trong tiền bạc, nhưng đến cuối đời lại tỉnh ngộ, tuy đã muộn nhưng vẫn đủ thời gian để cứu rỗi một phần tội lỗi.
-"Được"- Tử Ngạn chuyên tâm sử dụng thời gian này để vô hiệu hệ thống.
Cơ Tuấn nhìn bóng dáng ưu tú trước mắt, nụ cười mãn nguyện trước khi chết đã nở đều trên gương mặt lấm lem dấu vết của thời gian. Ái cha, người bạn già của lão đã đến đón lão rồi.
Quân đội này trước đây thuộc quyền chỉ huy của Tử Viễn và Cơ Tuấn, nay chỉ huy người mất người rời quân nhân đương nhiên sẽ không cần chấp hành mệnh lệnh. Nhưng không tình còn nghĩa, huống chi đã là đồng đội kề vai sinh tử. Cơ Tuấn đã chọn mang tất cả bằng chứng cùng tài sản tham ô của mình cho đồng đội trước đây, nhờ bọn họ chỉ huy quân đến vây bắt những kẻ đứng đầu trong thẩm phán bóng đêm.
Cơ Tuấn đã tự tay vạch tội của mình, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ lão ngu xuẩn nhưng đâu ai biết được một khi tòa án lương tâm đã lên tiếng thì khó lòng mà sống yên chứ.
•
Trước ngôi mộ bị muôn người dân phỉ báng, Chí Phong cùng Tử Ngạn thắp cho lão một nén hương. Cơ Tuấn không còn xác, chỉ có thể chôn di vật của lão, mọi tài sản đã bị đem đi làm từ thiện còn hơn phải trao cho chính phủ.
-"Thanh xuân mang lại bình yên cho đất nước, nửa đời lại mang lại đắng cay muôn người, nhưng cuối đời lại cố gắng làm trọn chữ nhân nghĩa"- Tử Ngạn không hiểu nhân sinh muốn gì. Cố hết sức chạy theo tiền bạc rồi đến cuối lại cần tình cảm...
-"Ông ấy không xứng đáng làm cha, nhưng cuối cùng vẫn làm được việc mà một người cha nên làm"- Chí Phong đứng trước bia mộ của người cha ruột, hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ là có chút cảm thán.
Trong cơn mưa phùn, Tử Ngạn nắm tay Chí Phong lướt qua màn mưa. Một cái ô, một đợt gió lạnh cũng không thể chống lại hai trái tim luôn ấm áp hướng về nhau.
Nhân duyên kiếp này hết nhưng tự tay cô sẽ chắp nối nó quá nhiều kiếp.
-"Em yêu anh"-