Đầu ngón tay của Tử Ngạn đã tê cả rồi. Suốt một buổi thí nghiệm công đoạn thứ nhất hết người này đến người khác không hiểu, yêu cầu nàng làm lại. Tuy rất thiếu kiên nhẫn nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn, lòng ghi thầm lại để sau tính toán luôn một lượt.
Đến khi những người mặc áo blouse trắng hưng phấn đi nghiên cứu, Tử Ngạn mới có thể nghỉ ngơi. Ngồi vắt chân lên ghế, tựa đầu vào bức tường để nghỉ ngơi. Làm đến cả sáng lẫn tối đều mỏi nhừ tận xương tủy.
-"Tử Điệp tiểu thư cũng khá rảnh rỗi nhỉ ?"- War rảnh rỗi đến quan sát thí nghiệm, ánh mắt lại vô tình rơi vào thân ảnh bé nhỏ đang phập phồng từng hơi thở để nghỉ ngơi.
Nếu như bỏ qua cái sức mạnh kinh hồn bạt vía kia, gã thật sự muốn nạp người vào dàn hậu cung của gã. Hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng của rượu nồng, lại thêm tính khí kiêu ngạo của bậc vương giả, quả thật là cực phẩm trời ban. Không thưởng thức được đúng là một nỗi nuối tiêc.
-"Tôi chỉ thực hiện giao ước, một ngày một công đoạn"- Tử Ngạn phất tay, mặc kệ gã đang nói gì.
-"Muốn thử chứ ?"- War cười cười, không để ý đến thái độ bất kính với mình, đưa ra một vò rượu lấy từ thời cổ đại. Hương thơm từ nho ủ lâu năm khiến cho Tử Ngạn thích thú nhận lấy vò rượu ấy.
Thấy đôi mắt thường thường bất biến nay lại lay động đôi chút, War cũng bất giác xáo động theo từng cử chỉ của nàng. Thấy nàng gấp gáp nhận lấy, chỉ buồn cười khuyên -"Còn rất nhiều, uống từ từ, không sợ hết"-
Tầm mắt của War lại rơi vào bàn tay thon nhỏ giữ lấy vò rượu đang quấn băng trắng. Lòng có hơi xót, lấy ra một chất dinh dưỡng muốn bôi cho Tử Ngạn. Nhưng với bản chất cảnh giác đã ngấm sâu vào trong máu thì chắc chắn nàng sẽ thuận tay kìm khóa lại hành động của gã.
-"Tôi chỉ muốn bôi thuốc cho cô"- War buồn cười nhìn bé mèo quý tộc đang xù lông.
-"Không cần"- Tử Ngạn buông tay gã ra, lạnh nhạt từ chối.
-"Nếu như không cẩn thận đôi tay liền không thể dùng được, khó mà phục vụ cho tổ chức"- War lần đầu tiên ngượng ngùng trước nữ nhân, đành tìm một lý do mà bản thân gã cũng thấy nhảm nhí nhưng đã lỡ thốt ra khỏi miệng rồi.
-"...Được rồi, để đây đi, tôi tự sức được"- Tử Ngạn ngửi hương thơm của nho được chút anh thảo mà tâm trạng vui vẻ, không rảnh rỗi so đo vói War.
-"Cô có muốn về lại dinh thự của Dylan không ? Tiện đường, ta đưa cô về"- War ngỏ ý mời.
-"Tiện đường cũng tốt"- Dù gì Dylan cũng rất bận không thể đến đón nàng được.
•
Trước dinh thự xa hoa, Tử Ngạn từ cơ khí mới nhất bước xuống. Tay ôm hai vò rượu mà vươn vai thích thú, thuận miệng quay sang đối với War hai tiếng -"cảm ơn"-
War nương theo bóng lưng khuất dần, lại nhìn những vò rượu đằng sau. Lần sau, nên là vị gì đây ?
Tử Ngạn đưa mắt về khung cửa sổ đã sáng đèn, lại chập chờn nhìn cơ khí đang khuất xa, nụ cười trên môi nhoẻn lên kì lạ.
-"… Rượu rất ngon nha"- Tử Ngạn mỉm cười hướng về nam nhân đang chìm mình trong bóng tối, chỉ để lộ nửa gương mặt theo tà ánh qtrăng.
-"War không phải kẻ dễ dẫn dắt"- Dylan không đầu không đuôi nói.
-"Chơi đùa một chút thì có xá gì, dù gì sau ba mươi ngày cũng bị thủ tiêu thôi"- Nàng cười xem như không có chuyện gì, cho rằng đó là điều nhỏ nhặt.
Dylan một mực giữ im lặng, đem đôi môi của mình hòa huyện với Tử Ngạn, hương vị rượu nho vừa nhẹ nhàng vừa khiến lòng người thanh thản nhưng Dylan lại cảm thấy khó chịu. Hắn gặm lấy môi dưới, khiến Tử Ngạn phải rên rỉ vì đau, hắn dường như muốn hút hết toàn bộ mật ngọt của nàng.
-"... Hôm nay rất hăng hái nhỉ ?"- Nàng gặm vào vành tai hắn, ngả ngơn lả lướt đem thân hình áp sát vào bờ ngực rắn chắc.
Dylan không đáp nhưng sức chinh phục ngày một tăng như đáp lại câu hỏi của Tử Ngạn.
Tử Ngạn đối với hắn như một ngọn lửa đầy cám dỗ, dù lý trí mách bảo rằng không thể mang tình cảm đặt lên nữ nhân này. Nhưng ở một góc cạnh chính chủ nhân nó cũng không biết, trái tim đang từng từng bước mở cửa đón người này vào cư ngụ tại vị trí trung tâm.
Đến khi hắn nhận ra cũng đã muộn rồi...
•
Phòng thí nghiệm lại tấp nập người, có những kẻ không phải nghiên cứu gia cũng ghé lại hóng hớt chuyện. Tiểu thư Jade cả thanh xuân chưa bao giờ bước chân vào phòng thí nghiệm nay lại tiến vào. Thậm chí còn tát cho người hướng dẫn chắt lọc chất độc một đòn.
-"Mày đúng là không có liêm sỉ, đúng là không bằng cả dạ thú"- Jade cả giận khi thấy những vết hôn nhàn nhạt nơi cổ áo. Cô ta không tin một người chính trực, nghiêm túc như Dylan lại chạm vào nàng ta.
Jade đã dùng mọi cách quyến rũ hắn, nhưng một lần động tâm cũng chưa có. Thế nên dù Tử Ngạn có yêu cầu bên cạnh hắn, cô ta cũng không quá lo lắng, ai ngờ...
Tử Ngạn xoa xoa đôi má bị tát đến đỏ ửng, nụ cười đã không còn in hằn lên đôi môi như thường lệ, chỉ còn sát khí bừng bừng cuồn cuộn chảy vào phòng thí nghiệm.
Nàng đưa ngón tay chỉ vào động mạch nơi cổ của Jade, đôi mắt càng nồng đậm ác ý -"Dã thú, không phải bị bắt là có nghĩa mất đi bản tính hoang dã. Nếu như nó đã nổi điên, thì dù có chết cũng phải đem kẻ thù phanh thây mới thôi"-