Chương 559
MẶC DÙ HAI BÊN BỊ TỔN HẠI NHƯNG PHẢI ĐÂM ĐỐI PHƯƠNG CHO BẰNG ĐƯỢC
Tổng thống cũng ngỡ ngàng trước hành động của Cố Hạo Đình. Ông ta không ngờ hắn lại khiến Hoắc Vi Vũ xấu hổ và khó xử trước mặt mọi người như thế. Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Chẳng lẽ Hoắc Vi Vũ lên giường với Duật Nghị nên Cố Hạo Đình khó chịu, nhân cơ hội này xả giận?
Nghĩ đến đây, Tổng thống thoáng nhếch môi. Xem ra nước cờ này của ông ta là hoàn toàn đúng đắn, cũng không uổng công thiệt hại hai trăm triệu.
Vừa nghĩ đến số tiền hai trăm triệu, Tổng thống lại đau đầu, liếc nhìn đám người bên dưới nhưng không thấy bóng thằng con mình đâu, bèn dặn quản gia Tăng: “Ông đi gọi nó về đây, toàn những lúc quan trọng thì lẩn mất.”
Quản gia Tăng biết Tổng thống đang nói đến Duật Nghị nên gật đầu: “Vâng, tôi đi ngay đây.”
…
“Chép phạt lời tuyên thệ một trăm lần, ngày mai nộp cho tôi.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ đỏ lựng cả mặt. Cô có phải học sinh tiểu học đâu mà bắt chép phạt? Nhưng cô lại chẳng phản bác được câu nào, chỉ đành ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Hạo Đình.
Hắn giữ nguyên bản mặt lạnh lùng, xoay người sải bước đi vào thang máy, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Ai kia đúng là đáng đời, tưởng làm con dâu nhà Tổng thống rồi phải hơn người ta chứ, hóa ra cũng chẳng ra gì. Mất mặt ghê cơ.” Hoắc Thuần quay sang nói với Tần Diệu Ni bằng giọng điệu châm chọc, rõ ràng là đang nói cho Hoắc Vi Vũ nghe.
Cô lạnh lùng liếc ả ta: “Người mất mặt là cô đấy à? Chõ mũi vào chuyện này làm gì?”
“Sao lại không mất mặt chứ, chẳng phải cô muốn về nhà họ Hoắc sao? Chúng tôi là nhà ngoại của cô đó, cái loại nhân phẩm thấp kém đi đâu cũng gây phiền phức như cô có khi lại làm người ta nghĩ nhà ngoại dạy bảo không đến nơi đến chốn.” Hoắc Thuần bực bội, cố tình nói to cho cả Hoắc Cương Liệt nghe. Bạn đang đọc truyện tại
Hoắc Cương Liệt mặt mày sa sầm, nói với Hoắc Thuần: “Bớt nói mấy câu đi, có đứa nào nói chị mình như thế không?”
“Ông nội, người ta vẫn bảo lời thật lòng thì khó nghe mà. Cháu lo sau này chị lại rước họa vào thân nên mới nói thế đấy chứ. Ban nãy rõ ràng là Tư lệnh cố tình nhắm vào chị ta, chắc chắn là vì chị ta cậy thế vênh váo đánh em gái Tư lệnh nên người làm anh trai như ngài ấy mới không bỏ qua cho chị ta. Liệu chị ta làm con dâu Tổng thống được bao lâu chứ. Đúng là chẳng để người ta bớt lo.” Hoắc Thuần nói như thể lo lắng lắm.
Trông sắc mặt ông Hoắc lại càng tệ hơn. Ông ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, vì kiêng kỵ thân phận của cô bây giờ nên không dám nặng lời, chỉ dặn dò như người bề trên khuyên bảo con cháu: “Tiểu Vũ, bây giờ cháu là con dâu nhà Tổng thống rồi, lời nói cử chỉ phải nhã nhặn, không thể điêu ngoa hống hách như trước kia nữa, biết chưa?”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn cả nhà họ Hoắc.
Mẹ cô rời đi, nhẫn tâm không quay lại cũng vì bọn họ sao?
Trong trí nhớ của cô, bà quả thực là một người vô cùng cao quý, tao nhã và hiền hòa, dù có bị ức hϊếp cũng vẫn mỉm cười cho qua. Cô từng hỏi mẹ sao bà bị ông nội với mọi người bắt nạt mà không phản kháng. Bà nói rằng, không cần phải chấp nhặt hay nổi giận vì những người chẳng đáng. Người thành công thực sự thì giỏi kiểm soát cảm xúc của bản thân, không nổi giận mới chứng tỏ việc đó chẳng tổn hại gì đến mình, còn giận thì tức là đã thua. Chúng ta đương nhiên phải thắng cho thật đẹp.
Nhưng sau cùng, cô vẫn không học được sự nhẫn nhịn và rộng lượng của mẹ. Cô chỉ biết dùng lưỡi kiếm sắc nhọn hơn để đâm đối phương, dù cho hai bên cùng tổn hại, dù cho mình bị thương trước cũng phải đâm trả cho bằng được.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười trào phúng: “Cứ làm cho tốt một trưởng bối xử sự công bằng nghiêm minh đi đã, ít nhất cũng biết trước biết sau rồi hẵng dạy bảo tôi làm có đúng hay không.”
“Ông nội xem đi, thái độ chị ta thế mà coi được à, làm con dâu Tổng thống thì giỏi lắm chắc?” Hoắc Thuần lập tức chen lời móc mỉa.
“Cô thấy làm con dâu Tổng thống chẳng có gì hơn người thì sao còn nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ dỗ tôi? Giờ không ăn được nho thì chê nho xanh, tự vả mặt có sướng không?” Duật Nghị bước tới, khoác tay lên vai Hoắc Vi Vũ.