Ngài Cố Thân Mến!

Chương 558



Chương 558

TƯ LỆNH TRÊU GHẸO KHIẾN TOÀN THỂ MỌI NGƯỜI NGỠ NGÀNG

Hoắc Vi Vũ sửng sốt, xem đi xem lại bức ảnh mấy lần liền, nhìn kỹ từng chi tiết.

Trên cổ tay mẹ cô có một vết sẹo do bị bỏng từ hồi còn nhỏ, trông như một đốm lửa vậy. Sau này y học phát triển, có thể xóa sẹo, nhưng mẹ cô bảo mỗi một vết thương trên người đều là ký ức khắc sâu, là món quà của năm tháng nên vẫn giữ nguyên vết sẹo đó.

Mẹ thích vén tóc ra sau tai, thích đeo hoa tai ngọc trai, khóe môi luôn nhoẻn cười. Bà là mẫu phụ nữ cổ điển điển hình, có phong thái của một tiểu thư đài các, dịu dàng như nước, tĩnh lặng tựa cảnh xuân.

Mà mỗi một chi tiết của người phụ nữ trong ảnh đều phù hợp với bà.

Hoắc Vi Vũ siết chặt di động, tay run rẩy, đầu óc trống rỗng. Cô bàng hoàng đến mức không nghĩ ngợi được gì.
Tại sao mẹ còn sống? Ba cô có biết mẹ còn sống không? Nếu bà còn sống thì sao không tới tìm cô? Tại sao lại để cô lẻ loi một mình đến tận bây giờ?

Đôi mắt đã đỏ hoe đẫm lệ, hàng mi run rẩy khẽ chớp. Cô như quên đi mình đang ở đâu, dường như cả thế giới chỉ còn mình cô đang đứng dưới đáy biển sâu vô tận.

Tại sao đến mẹ đẻ cũng muốn vứt bỏ cô? Rốt cuộc cô cô được sinh ra đời này để làm gì?



Cố Hạo Đình đứng trên sân khấu. Lúc này hắn đã thay trang phục quân đội, dáng người cao to, mạnh mẽ, gương mặt điển trai, tràn đầy chính nghĩa. Quả thực không từ nào có thể diễn tả trọn vẹn vẻ đẹp của hắn khi mặc quân phục. Đẹp đến nỗi khiến vạn vật tĩnh lặng, chúng sinh phải nín thở.

Những cô gái bên dưới ai nấy đều ngước nhìn với vẻ ngưỡng mộ, sùng bái. Hội trường yên tĩnh đến lạ thường. Cũng dễ hiểu thôi, vì đây là nghi lễ trao quân hàm vô cùng long trọng và trang nghiêm.
Lúc này, Cố Hạo Đình đeo quân hàm thượng tướng, giơ tay chào theo nghi lễ quân đội, gương mặt cương trực, cặp mắt lạnh lùng, tư thế oai nghiêm hùng dũng, mạnh mẽ như núi sông. Hắn tuyên thệ: “Tôi, thề chết bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, không sợ kẻ địch hùng mạnh, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ lợi ích của nhân dân…”

Vốn là những câu từ đơn điệu, nhưng được thốt ra từ miệng hắn lại khiến các thiếu nữ bồi hồi rung động, con tim thổn thức.

Theo phản xạ, Cố Hạo Đình kiếm tìm hình bóng Hoắc Vi Vũ, thấy cô đang ở trong góc ngẩn người nhìn màn hình di động.

Cố Hạo Đình nghẹn lời. Hắn sắp hộc máu vì tức quá!

Đây không phải lần đầu tiên hắn được phong quân hàm. Những lần trước, con cháu nhà đảng viên mẫu mực như Hoắc Vi Vũ đều kéo nhau đi xem. Lần nào cũng thế, bất kể nam hay nữ đều ngưỡng mộ ngước nhìn hắn, còn cô thì hoặc là cúi đầu xem điện thoại, hoặc là cúi đầu chơi với kiến, hoặc là cúi đầu làm gì đó. Tóm lại không chịu nhìn hắn!
Hắn những tưởng lần này sẽ khác, vì bây giờ hắn là người đàn ông của cô rồi. Nhưng không, chẳng có gì khác cả.

“Hoắc Vi Vũ.” Cố Hạo Đình nghiêm giọng hô.

Vì hội trường rất yên tĩnh, hắn lại nói qua micro, nên tiếng gọi này vang khắp phòng, đến độ rung cả màng nhĩ.

Hoắc Vi Vũ giật mình hoàn hồn, ngẩng lên nhìn hắn đứng trên sân khấu, chớp mắt đầy vẻ vô tội.

Cố Hạo Đình mặc quân phục ngầu quá đi. Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô. Nhưng sao sắc mặt anh ấy trông tệ thế, mặt mày sa sầm, khuôn cằm đanh lại, môi mím thành một đường thẳng, mắt thì sắc như dao.

Hoắc Vi Vũ có dự cảm chẳng lành, chậm chạp đứng dậy.

“Tôi vừa nói gì, nhắc lại đi!” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ mấp máy môi không nói được tiếng nào, vì ban nãy cô có nghe lọt chữ nào đâu. Ngập ngừng một lúc lâu, cô nói với vẻ dè dặt: “Hoắc… Hoắc Vi Vũ?”
Tức thì, cả hội trường bật cười.

Hoắc Vi Vũ thấy mình bị cười nhạo thì rất khó chịu. Rõ ràng biết cô đang ngẩn người rồi, hắn còn bắt cô nhắc lại lời hắn làm gì, cố tình biến cô thành trò cười hả?

Hoắc Vi Vũ cúi đầu tỏ vẻ không vui. Hãy vào để đọc truyện nhanh hơn!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv