Chương 541 TỘI GÌ KHÔNG MƠ, BIẾT ĐÂU LẠI THÀNH THẬT
Hoắc Vi Vũ vừa vào phòng tắm, Duật Nghị đã xộc vào theo. Gã đóng cửa rồi nói: “Xin lỗi cô chuyện ban nãy nhé, chắc chắn ba tôi sẽ cho người kiểm tra ga giường nên đành phải làm vậy.”
Hoắc Vi Vũ gật đầu, trịnh trọng đáp: “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”
“Tôi đã đồng ý với cô rồi mà, chỉ làm chuyện đó khi cô tự nguyện. Ừm… tối nay… có lẽ chúng ta vẫn phải ngủ chung giường. Nhưng cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không chạm vào cô, dù chỉ là một cái chạm tay.” Duật Nghị thề thốt.
“Cảm ơn anh.” Hoắc Vi Vũ nói rất thật lòng. Nếu Duật Nghị không phải người lương thiện, đơn thuần, thì chắc chắn cô sẽ gặp rất nhiều gian khó khi chọn con đường này.
Đêm nay Hoắc Vi Vũ không ngủ. Cô nằm sát mép giường, còn không dám xoay người, vì dẫu sao cũng đang nằm chung giường với một người đàn ông xa lạ. Không biết những tháng ngày thế này bao giờ mới kết thúc đây.
Trời vừa hửng sáng, cô đã rời giường, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt với cặp mắt thâm quầng.
Duật Nghị bị đánh thức, cũng vào phòng vệ sinh theo cô, liếc cô một hồi rồi hỏi: “Này… có chuyện này tôi nghĩ mãi không hiểu, có nhiều cô gái thích tôi, dù chỉ được cùng tôi ăn một bữa cơm cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vậy tại sao… cô không giống họ?”
“Mỗi người có lựa chọn, mục đích và giá trị quan khác nhau. Anh sinh ra đã sống trong cảnh giàu sang, có vẻ ngoài cao ráo tuấn tú, có khí chất cao quý trời sinh, giống như hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích vậy, nên mọi người đều ngưỡng mộ thân phận địa vị của anh, các cô gái hâm mộ, si mê anh là điều bình thường. Nếu tôi vẫn là cô thiếu nữ mới mười tám, có lẽ cũng sẽ thấy vinh hạnh khi được dùng bữa với anh như những gì anh nói. Nhưng bây giờ tôi đã hai mươi sáu tuổi, đã trải qua mọi thăng trầm cuộc sống rồi, và cũng có người mình thích rồi. Một người phụ nữ mà không có nổi sự trung trinh cơ bản nhất thì đâu đáng được ai yêu thương, cũng chẳng xứng có được tình yêu, đúng không?” Hoắc Vi Vũ đáp.
“Nếu cô mười tám tuổi thì sẽ thích tôi sao?” Duật Nghị hỏi với vẻ nghi hoặc.
Hoắc Vi Vũ nhún vai: “Có khả năng lắm. Chỉ cần anh thật lòng thì rồi cũng có ngày gặp được một người con gái thật lòng với anh thôi.”
Duật Nghị rất muốn người con gái đối xử với mình thật lòng ấy là Hoắc Vi Vũ. Gã có cảm giác càng tiếp xúc với cô lại càng yêu cô nhiều hơn.
Bỗng dưng, có tiếng gõ cửa vang lên. Vệ sĩ bưng bữa sáng đến rồi nói: “Thưa cậu Duật Nghị, Tổng thống cho gọi cậu.”
“Tôi biết rồi.” Dứt lời, Duật Nghị đi đến phòng Tổng thống.
Hoắc Vi Vũ liếc bữa sáng một cái. Sau chuyện tối qua, cô chẳng có chút lòng tin nào vào Duật Cẩn, nên thà chết đói cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì họ mang lên.
…
Trong phòng Tổng thống.
“Ai bảo con ném quần lên bình hoa hả? Ba nói cho con biết vị trí của camera là để con che nó đi đấy à?” Tổng thống quở trách.
“Ba à, con sợ ba thấy rồi lại xấu hổ nên mới làm vậy mà.” Duật Nghị cười toét miệng.
“Xấu hổ cái đầu anh!” Tổng thống nhìn con trai mình mà tức anh ách. Bây giờ ông ta chỉ còn cách gửi gắm hy vọng vào đời cháu thôi.
“Trong buổi tiệc mừng công hôm nay, con không được rời Hoắc Vi Vũ nửa bước, rõ chưa?” Tổng thống nhắc nhở.
“Vâng.” Duật Nghị đáp, sau đấy lại phàn nàn: “Ba à, ba không cho Hoắc Vi Vũ chút tự do nào như thế sẽ làm cô ấy ghét con đó. Biết đâu con có thể làm cô ấy yêu con thì sao?”
“Cô ta mà có thể yêu con sao?” Tổng thống đả kích.
Duật Nghị cười trừ: “Ba đúng là chuyên môn chê bai dè bỉu con mình mà, hai mươi lăm năm nay toàn kéo chân con thôi à. Tội gì mà không mơ chứ, biết đâu thành thật thì sao. Chờ khi Cố Hạo Đình không cần cô ấy nữa, cô ấy bị tổn thương nặng nề, quay đầu nhìn lại thấy con là người đối xử với cô ấy tốt nhất, biết đâu lại chuyển sang yêu con thì sao.”
Duật Cẩn im lặng một hồi, cuối cùng nói đầy thâm ý: “Con cứ làm cô ta sinh cho mình một đứa con trước đi. Phụ nữ không dễ dàng yêu một người đàn ông, nhưng rất dễ yêu con mình và cả cha của đứa bé nữa.” Đọc truyện tại