Chương 540 TÌM ANH NÓI CHUYỆN NHÂN SINH
Rửa mặt xong, Hoắc Vi Vũ nằm dài trên giường, ngây người ra nhìn trần nhà. Cô muốn kéo dài thời gian cho Cố Hạo Đình, nhưng chỉ vỏn vẹn như vậy thôi thì vẫn không đủ. Cô phải biết “dì Thanh” đứng sau tất cả là ai. Nói không chừng, người phụ nữ này chính là điểm đột phá để triệt hạ Duật Cẩn.
Ba tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ mở cửa ra.
Duật Nghị huơ đồ ăn trên tay, cười hì hì mà hỏi: “Đói chưa nào?”
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười: “Ba anh không tìm anh để nói chuyện nhân sinh hả?”
“Nói cả tiếng đồng hồ ấy chứ, nhưng tôi quên sạch bách rồi.” Duật Nghị cúi đầu bước tới, đặt đồ ăn lên bàn.
Hoắc Vi Vũ bật cười. Mặc dù Duật Cẩn là người chẳng ra gì, nhưng cô cảm thấy Duật Nghị không tệ lắm. Chí ít thì anh chàng này rất ngay thẳng và thật thà.
“Anh trốn đi đâu mà ba anh cũng không tìm được thế?” Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa dùng một lần lên.
“Ở chỗ bạn tôi. Bạn tôi siêu lắm, cô mà không gọi thì tôi dám cá là tiệc mừng công xong xuôi rồi ba tôi cũng không tìm được tôi đâu.” Nói xong, Duật Nghị quan sát sắc mặt Hoắc Vi Vũ, trong đáy mắt ánh lên niềm yêu thích say mê.
Hoắc Vi Vũ nhìn Duật Nghị. Gã lập tức cúi đầu ăn cơm, sắc mặt đỏ đến bất thường. Cả hai không nói gì.
Thấy Hoắc Vi Vũ không ăn, Duật Nghị bỗng kề mặt đến. Hoắc Vi Vũ cứ ngỡ gã muốn hôn cô thì giật nảy mình, né tránh theo bản năng.
Ai ngờ gã chỉ ôm mặt cô rồi áp môi bên tai cô mà nói khẽ: “Ba tôi bảo tôi bỏ thuốc vào cơm, nhưng tôi không bỏ.”
Hoắc Vi Vũ nhìn gã với ánh mắt kinh ngạc. Lão già Duật Cẩn đúng là con cáo già, cách hèn hạ này cũng nghĩ ra được! May mà Duật Nghị lương thiện, nếu không thì cô tránh được mùng một chứ làm sao tránh khỏi hôm rằm?
“Trừ phòng tắm ra, cả căn phòng này đều có camera và máy ghi âm, cô giả vờ một chút được không? Nếu không thì tôi tiêu chắc.” Duật Nghị nhìn cô với vẻ khẩn khoản.
Đầu óc Hoắc Vi Vũ trống rỗng ba giây. Thay vì sau này khó lòng phòng bị, thà rằng bây giờ tương kế tựu kế luôn cho Duật Cẩn yên tâm.
Cô đẩy Duật Nghị lên giường, áp môi thật gần về phía gã nhưng không hôn thật.
Biết rằng cô đã đồng ý, Duật Nghị quay người tháo dây lưng, trùm chăn lên cả hai người, cởϊ qυầи ra ném lên bình hoa trên tủ đầu giường.
Màn hình phía Duật Cẩn đen thui.
Duật Cẩn chau mày: “Chỉnh ghi âm to lên!”
“Dạ.” Quản gia Tăng nghe lệnh chỉnh âm thật to, tiếng thở dốc hổn hển bên kia truyền tới.
Mười phút sau.
“Tôi sắp bắn, bắn vào trong đấy nhé.” Duật Nghị nói bằng giọng khàn đặc.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Dù cô thậm chí còn không cởϊ qυầи, bọn họ chỉ làm cho Duật Cẩn xem mà thôi, nhưng Duật Nghị cũng rất lịch sự, không hề chạm vào người cô, trên người họ còn trùm chăn kín mít… nhưng nghe một người đàn ông khác nói như vậy thì cô vẫn thấy gai hết cả người.
“Đừng mà.” Hoắc Vi Vũ bật thốt.
Cả người Duật Nghị cứng đờ, tiếng thở cũng nặng nề hơn. Gã nói một câu mờ ám: “Xong rồi, tí nữa tôi sẽ gọi người đến thay ga giường.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
“Tôi đi tắm.” Hoắc Vi Vũ quấn chăn đứng dậy, không thèm nhìn gã mà cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Duật Nghị mặc quần vào.
“Tổng thống, ngài nghĩ bọn họ có làm thật không?” Quản gia Tăng có vẻ hoài nghi.
“Muốn cô ta có con thì không chỉ một lần là được. Trong tiệc mừng công ngày mai, ông tự mình bỏ thuốc cô ta rồi nhốt hai đứa nó trong khách sạn. Dù sao thằng Nghị cũng là đàn ông sung sức, nó không nhịn được đâu.” Tổng thống hạ một mệnh lệnh thâm hiểm.
“Vâng, có cần cho Cố Hạo Đình thấy không ạ?” Quản gia Tăng hỏi.
Duật Cẩn nhếch môi: “Đương nhiên rồi.”
“Thế còn video lần này tính sao ạ?” Quản gia Tăng lại hỏi.
Sắc mặt Tổng thống sa sầm. Có quay được cái quái gì đâu!