Chương 536 QUÁ DŨNG MÃNH, XIN HÃY NHẬN CỦA TÔI MỘT LẠY
“Cảm giác dưới một người trên vạn người, thích làm xằng làm bậy gì thì làm, chỉ nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi.” Hoắc Vi Vũ nói bằng giọng chây lười.
“Cô dám? Cô muốn những người anh em kia của cô mất mạng sao?” Duật Cẩn uy hϊếp.
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Duật Cẩn, ánh mắt trở nên tối tăm: “Ông khăng khăng ép Duật Nghị cưới tôi chẳng phải vì xem trọng các anh em của tôi sao? Bọn họ mà chết thì tôi đâu còn giá trị gì với ông nữa? Tốt nhất là ông đừng có dồn ép tôi, ông mà ép tôi là cả hai ta sẽ cùng xuống địa ngục đấy.”
“Không biết điều!” Tổng thống bực bội bỏ ra ngoài.
Một tiếng sau, trong một phòng bệnh khác.
Quản gia Tăng đang truyền nước, thấy Tổng thống mặt mũi sa sầm thì hỏi: “Tổng thống còn gì phải lo lắng sao? Bây giờ chuyện Hoắc Vi Vũ trở thành vợ cậu Duật Nghị đã là ván đã đóng thuyền, Cố Hạo Đình cũng từ bỏ việc binh biến rồi. Nhìn thái độ Cố Hạo Đình bảo vệ Hoắc Vi Vũ như thế, có lẽ hắn thực sự là Đa Nhĩ Cổn thứ hai đúng như Tổng thống nói.”
“Tôi đề cao sự thông minh và can đảm của con nhỏ đó, nhưng nó thông minh và can đảm quá sức khống chế của tôi. Hôm nay nó đã nói huyền cơ, làm tôi hơi hoảng.” Tổng thống suy tư.
“Huyền cơ gì ạ?”
“Bây giờ nó chính là con dâu tôi, mỗi hành động, mỗi lời nói của nó đều đại diện cho tầng lớp cầm quyền. Tôi không thể giam nhốt nó được. Nó mà điên lên thì danh dự và tôn nghiêm của tôi sẽ mất sạch.” Tổng thống lo lắng đáp.
“Chắc cô ta sẽ không khiến chính mình mất mặt đâu.” Quản gia Tăng lại không nghĩ vậy.
“Hy vọng là thế. Sai người tiếp cận cô ta, một mặt ép hành vi của cô ta vào khuôn khổ, mặt khác trông coi cô ta cho chặt.” Tổng thống ra lệnh.
“Vâng.”
*
Hoắc Vi Vũ lấy lại được chiếc điện thoại di động do quản gia Tăng trả về. Cô đoán chắc chắn điện thoại của mình đã bị giám sát.
“Tổng thống ra lệnh cho cô mở máy.” Quản gia Tăng lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ vừa khởi động máy thì thông báo ập đến tới tấp.
“Có cuộc gọi nào của cậu Duật Nghị không?” Quản gia Tăng hỏi với vẻ sốt ruột.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn điện thoại, quả nhiên có cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Duật Nghị: “Ông muốn gọi cho anh ta à?”
“Cô gọi đi, nhất định phải bảo cậu ấy trở về. Tổng thống nói nếu cô có thể gọi được cậu ấy về thì trước hôn lễ cô không cần ở lại dinh thự của cậu ấy.” Quản gia Tăng thương lượng.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng. Có lẽ… cô vẫn còn hy vọng. Chỉ cần kéo dài đủ thời gian để Cố Hạo Đình bắt thóp được Duật Cẩn thì cô có thể rút lui an toàn.
Hoắc Vi Vũ gọi cho Duật Nghị. Chuông vừa vang một tiếng thì Duật Nghị đã nghe máy ngay.
“Cô nhận cuộc phỏng vấn kia làm gì? Chẳng phải cô không muốn kết hôn với tôi sao?” Duật Nghị cuống cả lên.
“Duật Nghị, cảm ơn anh, nhưng anh hãy trở về đi.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng vào chuyện chính.
“Tôi mà về thì cô phải làm sao đây?” Duật Nghị quan tâm hỏi.
“Không thay đổi được gì nữa rồi, anh có trốn cũng vô ích.”
“Thôi được rồi, thế thì bây giờ tôi về đây.” Nói xong, Duật Nghị cúp máy.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ lại đổ chuông. Lâm Thừa Ân gọi đến. Hoắc Vi Vũ nhấc máy.
“Em có ý gì? Sao lại muốn làm con dâu nhà Tổng thống? Em yêu Duật Nghị từ bao giờ thế hả?” Lâm Thừa Ân chẳng hiểu gì cả.
“Một lời khó mà nói hết. Để sau rồi em kể cho anh nghe.” Hoắc Vi Vũ uể oải giải thích.
“Ngày mai em có đến tiệc mừng công của Cố Hạo Đình không?” Lâm Thừa Ân chuyển chủ đề.
“Có. Thừa Ân à, em mệt rồi, em cúp máy trước đây.” Hoắc Vi Vũ không đợi Lâm Thừa Ân nói chuyện đã cúp máy ngay. Bạn đang đọc truyện tại
Cô nhìn về phía quản gia Tăng: “Phiền ông ra ngoài cho, tôi muốn ngủ.”
Quản gia Tăng gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ khóa cửa lại, quay người đi vào phòng tắm.
Vừa mở cửa ra đã thấy Cố Hạo Đình trong đó. Cô giật nảy mình, chưa kịp nói gì thì đã bị hắn hôn ngấu nghiến.
Đây là tầng mười sáu đó…