Chương 535 CHỈ TÔI MỚI ĐƯỢC BẮT NẠT NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY
Hoắc Vi Vũ nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén của người đàn ông kia, như thể dù là ai đánh cô thì hắn cũng sẽ bênh vực và bảo vệ cho cô vậy. Hoắc Vi Vũ sợ rằng mâu thuẫn khó khăn lắm mới lắng xuống lại bùng lên lần nữa, và rồi không thể dàn xếp được.
“Là, là tôi.” Quản gia Tăng lên tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ gì đó.
Ánh mắt Cố Hạo Đình thoáng trở nên sắc bén, hắn trở tay tát một phát thật mạnh lên mặt quản gia Tăng. Cú tát mạnh đến mức quản gia Tăng nổ đom đóm mắt, lảo đảo quỳ sụp xuống đất.
“Tay nào đánh?” Cố Hạo Đình nghiêm nghị hỏi, sát khí đằng đằng.
Tổng thống run sợ, hấp tấp giải thích: “Tôi dạy dỗ kẻ dưới không nghiêm, quản gia Tăng tưởng rằng Hoắc Vi Vũ xúi giục Nghị Nhi chơi trò mất tích, lo lắng cho an toàn của Nghị Nhi nên mới nóng lòng…”
Cố Hạo Đình không nhìn Tổng thống mà chỉ nhìn đăm đăm vào quản gia Tăng, trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Hắn cao giọng quát: “Rốt cuộc là tay nào?”
Quản gia Tăng cúi gục đầu, đưa tay trái ra.
Cố Hạo Đình lấy khẩu súng trong tay Vương Đông, rồi bóp cò mà không mảy may do dự.
Đoàng! Viên đạn ghim vào lòng bàn tay quản gia Tăng, máu chảy ròng ròng.
Hắn chỉ vào Hoắc Vi Vũ, nhìn quản gia Tăng, nhưng thực chất lại là nói cho Tổng thống nghe: “Chỉ có tôi mới được phép bắt nạt người phụ nữ này. Ai động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ đáp trả gấp trăm lần. Nghe rõ chưa?”
Nghe Cố Hạo Đình đe dọa, quản gia Tăng rịt vết thương ở lòng bàn tay, cuống cuồng đáp: “Rõ rồi ạ.”
“Hạo Đình, tôi cũng có chỗ không phải khi không ngăn ông ta lại kịp thời. Tôi để bác sĩ khám tay cho quản gia Tăng trước, rồi trong tiệc mừng công ngày mai tôi lại bắt ông ta nhận tội với cậu được không?” Tổng thống đứng ra hòa giải.
Cố Hạo Đình không thèm để ý đến Tổng thống mà quay người nhìn xuống Hoắc Vi Vũ.
Cô cụp mắt xuống, đôi mi dài rậm như một nét mực che đi hai ô cửa sổ tâm hồn. Nhìn vẻ ngoài Hoắc Vi Vũ có vẻ bình tĩnh lắm, nhưng trong lòng đã cuộn sóng xôn xao.
Cảm ơn anh vì đã ở vào tình huống này mà vẫn còn giúp đỡ em.
Cảm ơn anh đã tôn trọng ý muốn của em mà không khăng khăng cố chấp.
Cảm ơn anh kiêu ngạo là thế, mà lại chọn nhẫn nhịn vì em trong khoảnh khắc này.
Nước mắt ầng ậng dâng tràn khóe mi, cô khao khát ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ấy, nhưng lại sợ phải nhìn thấy hắn. Nếu như có thể, cô muốn lao vào lòng hắn, cảm nhận hết thảy hơi ấm và nhịp tim nơi hắn. Cô không thể cho hắn được cái gì, nhưng ít nhất có thể hiến dâng tất cả trái tim mình.
Cuối cùng Cố Hạo Đình không nói thêm gì nữa mà quay người bỏ đi. Người của hắn dần dần cũng rút hết.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Hắn đi rồi, bao nhiêu hơi ấm trong phòng cũng tan theo, chỉ còn sự vắng vẻ và lạnh lẽo.
“Mau đưa quản gia Tăng đi khám bác sĩ.” Tổng thống hô lên, đỡ quản gia Tăng dậy rồi nói với vẻ đau lòng: “Ông phải chịu khổ rồi.”
“Tôi cam tâm tình nguyện mà.” Quản gia Tăng nói lí nhí.
Vệ sĩ đưa quản gia Tăng đi. Tổng thống lườm Hoắc Vi Vũ chòng chọc: “Tất cả dân chúng đều biết cô sắp trở thành con dâu Tổng thống, hy vọng cô tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, ghi khắc trong lòng cái gì được làm, cái gì không được phép, đừng có đợi đến lúc không thể cứu vãn mới khóc thì đã muộn rồi.”
Hoắc Vi Vũ hất cao cằm, lạnh nhạt nhìn Tổng thống, vẻ kiêu ngạo trước sau không hề thay đổi. Cô nhoẻn môi cười thật xinh đẹp: “Tôi lại muốn xem thử, trong buổi tiệc ngày mai, cánh truyền thông sẽ thêu dệt thế nào về dấu vết cái tát trên mặt con dâu Tổng thống đây.”
Ánh mắt Tổng thống bỗng trở nên hoang mang, ông ta lập tức nói với vệ sĩ: “Gọi bác sĩ đến đây, ngày mai nhất định không được để mặt của cô ta hằn lại dấu vết bị thương.”
Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực: “Bây giờ biết sợ rồi à? Sao lúc đánh tôi không nghĩ đến chuyện này đi? Duật Cẩn, bây giờ tôi là con dâu ông, là bộ mặt của tầng lớp cầm quyền, từng hành động của tôi đều được toàn dân chú ý đấy. Hy vọng là cái mặt mo của ông đủ dày.”
“Hoắc Vi Vũ, cô có ý gì?” Duật Cẩn lo lắng hỏi.