Chương 525 NẾU CÔ MUỐN, TÔI SẼ SẮP XẾP CHO CÔ RA ĐI
“Cô ấy sẽ chết mất.” Duật Nghị bức xúc cản trước mặt Cố Hạo Đình rồi đẩy hắn ra: “Anh điên rồi à? Cô ấy chết thì anh được lợi lộc gì?”
Cố Hạo Đình không hề nhúc nhích.
Hắn chỉ nhìn đăm đăm Hoắc Vi Vũ trên giường, ánh mắt như tháng Chạp giữa đông, vạn vật lụi tàn, cảnh sắc hoang vu: “Cô ấy chết thì tôi chôn cùng, chẳng phải các người muốn vậy hay sao?”
“Chúng tôi không muốn. Cô ấy là con dâu nhà họ Duật, cậu đưa cô ấy đi thì chẳng hợp lẽ chút nào.” Tổng thống mỉm cười đi vào, sau lưng còn có tám vệ sĩ đi theo.
Quản gia Tăng đứng cúi đầu ngoài cửa.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn Tổng thống: “Bọn họ kết hôn chưa? Kết hôn rồi còn ly hôn được mà. Bây giờ mà nhận cô ấy là con dâu nhà họ Duật, có phải sớm quá không?”
“Có phải hay không, cả tôi và cậu nói đều không tính.” Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ đang nằm trên giường bệnh, nở nụ cười hiền hòa: “Cô có muốn đi với cậu ấy không? Nếu cô muốn thì tôi sẽ sắp xếp cho hai người đi ngay, không cần phải sợ.”
Không cần phải sợ thật ư? Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng, cô nhìn về phía Tổng thống với vẻ khó tin.
Tổng thống cười nhạt, trong mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh, cằm hơi hất lên.
Quản gia Tăng giơ tay. Hoắc Vi Vũ liếc về phía ông ta. Sau lưng ông ta, tám vệ sĩ đều nhìn chăm chăm vào Cố Hạo Đình, ai cũng cầm súng ngắn trong tay.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ lại chìm xuống đáy biển sâu thẳm lạnh băng. Thảo nào Tổng thống lại bỗng dưng có lòng tốt cho cô đi như thế. Hóa ra thái độ hòa nhã và bao dung của ông ta chỉ để mê hoặc và lừa gạt đối thủ mà thôi. Ông ta sẽ không tha cho Cố Hạo Đình.
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi, nuốt nước đắng dâng lên cổ họng, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.
“Nếu cô không nói được thì có thể gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời. Cô muốn đi cùng Tư lệnh Cố thì gật đầu, không muốn đi với cậu ta thì lắc đầu.” Tổng thống nói nhẹ nhàng.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đáy lòng bị dao cứa nát tan, đau đến chết lặng.
“Nghĩ kĩ rồi hẵng quyết định.” Cố Hạo Đình lạnh giọng nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Hạo Đình, bao nhiêu bi thương và đau đớn trên nét mặt hắn in cả vào trong mắt cô. Bây giờ nhất định hắn cũng đau khổ hệt như cô… Cô muốn nắm chặt tay người đàn ông này, dành chút ấm áp cuối cùng cho hắn.
Ngón tay cô run lên hồi lâu rồi từ từ thu lại, cuối cùng không hề nâng lên. Cô gian nan thốt lời: “Tôi muốn… sống, tôi không… muốn chết.”
Hai mắt Cố Hạo Đình đỏ ngầu, đôi con ngươi co lại trông càng thêm sắc lạnh: “Vì vậy em không muốn đi cùng tôi đúng không?”
Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm, lắc đầu.
Cố Hạo Đình hơi nhếch miệng, nỗi bi thương khôn tả lan tràn trong đáy mắt hắn, biến thành một màn sương mờ phủ kín đôi mắt lạnh băng âm u.
Hết lần này đến lần khác, hắn cứ tự rước lấy nhục làm gì?
Hay lắm! Cô đã mài mòn chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn rồi.
“Chúc em nhiều may mắn.” Bỏ lại một câu đầy ý tứ, Cố Hạo Đình quay người đi thẳng ra ngoài. Trong phòng còn vương mùi hương trên người hắn, nhưng giờ đây mùi hương ấy chỉ khiến cho cô lạnh lẽo hơn.
Cô nhìn lên trần nhà trắng toát, ánh mắt trống rỗng như thể linh hồn đã rời xa cõi trần này. Không có người đàn ông ấy, cô tồn tại cũng chỉ như cái xác không hồn mà thôi.
“Nghị, chăm sóc vợ con cho cẩn thận.” Tổng thống dặn dò.
Sau đó ông ta nhìn Hoắc Vi Vũ: “Cô lựa chọn khôn ngoan đấy. Tôi sẽ để lại một nửa vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho cả hai, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, cuộc đời còn dài, nếu cô đã chọn con trai tôi thì tôi nhất định sẽ trải cho cô một con đường gấm vóc.” Đọc truyện tại truyendkm.com
Hoắc Vi Vũ cứ nhìn đăm đăm mà chẳng thèm chớp mắt.
Tổng thống bỏ đi. Duật Nghị nhìn thấy hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuôi bên khóe mi Hoắc Vi Vũ rồi rơi vào trong tóc mai, đáy lòng bỗng ê ẩm.
“Hay là tôi gọi Cố Hạo Đình về đây cho cô nhé?” Duật Nghị nhẹ giọng hỏi.