Chương 524 NẾU NHƯ EM CHẾT, TÔI SẼ ĐI CÙNG
Cô nhìn thấy nỗi lo lắng và quan tâm thấm đượm đáy mắt của người đàn ông ấy. Thì ra hắn vẫn còn để ý đến cô. Cho nên dẫu có giận dữ đến mấy, có đau khổ đến nhường nào, hắn vẫn đến với cô khi cô nằm trên giường bệnh, chênh vênh bên bờ sinh tử. Vì sự quan tâm này của hắn, dù có chết cô cũng cam lòng.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ như một bóng ma vừa trở về từ Quỷ Môn quan. Sắc mặt của hắn còn khó coi hơn cả ma quỷ.
Hắn biết rõ mình không nên lo lắng cho cô nữa. Nhưng khi nghe tin cô sắp chết, trái tim hắn lại đau như thể không còn là của bản thân mình.
Dáng vẻ của cô choán đầy tâm trí hắn. Giận dỗi, kiêu căng, ngang ngược, phóng khoáng, ngạo mạn, dịu dàng, đáng yêu, lấy lòng, nức nở tủi thân… hết thảy những dáng vẻ ấy đã khắc sâu vào trái tim hắn, khảm vào nơi sâu thẳm đáy lòng. Có lẽ chỉ khi khoét trái tim bỏ đi, cô mới rời khỏi lòng hắn được.
Chỉ cần cô còn sống, không yêu hắn cũng không sao. Miễn sao cô ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn là được.
Hắn thà rằng người bị tổn thương là chính bản thân mình, cũng không muốn thấy cô bị mảy may thương tổn nào.
Cố Hạo Đình bước vào, nhìn xuống Hoắc Vi Vũ đang nằm trên giường rồi trầm giọng nói với Duật Nghị: “Cậu ra ngoài đi.”
Duật Nghị không để ý có người đến và đứng sau lưng mình từ bao giờ, giật nảy cả mình: “Đi đứng chả có tiếng động gì cả, anh là ma à?”
“Tôi bảo ra ngoài.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói. Giọng nói không to nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực nặng nề.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ, dốc hết dũng khí ngăn trước mặt Cố Hạo Đình. Quái lạ thật, gã không sợ ba, không sợ dì Thanh, thế mà lại sợ Cố Hạo Đình.
“Cô ấy bị thương, vừa nãy suýt nữa thì chết rồi. Anh đừng bắt nạt cô ấy, có gì muốn nói thì chờ cô ấy khỏe lại hẵng.” Duật Nghị nói.
Cố Hạo Đình nghiến răng, mất sạch lòng nhẫn nại, xách Duật Nghị lên ném ra ngoài rồi đóng sập cửa lại, sau đó khóa trái cửa.
Trên cổ Hoắc Vi Vũ còn cắm ống truyền, không tiện nói chuyện, chỉ có thể ngước lên nhìn hắn.
“Chẳng phải em nói nếu tôi còn cần em thì em sẽ ở lại bên cạnh tôi hay sao? Tôi vẫn cần, em ở lại đi.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm tay, nước mắt tuôn trào. Cô không thể nén nổi xúc động đang trào dâng trong lồng ngực.
Hắn có biết mình vừa nói gì không? Cô đã nói rằng cô không yêu hắn, không thể yêu hắn được! Sao hắn lại có thể vì một người phụ nữ không yêu mình mà chẳng màng đến tiền đồ, danh dự, công ty, thậm chí là tính mạng như thế?
Cô khó chịu, khó chịu quá.
Nếu kết quả là như thế, cô thà rằng bây giờ mình lập tức chết đi, cũng không muốn thấy tương lai hắn chết trước mặt mình.
Vì quá kích động, mạch máu trên cổ Hoắc Vi Vũ gồ lên. Máu chảy quá nhanh, thẩm phân máu xảy ra vấn đề. Bác sĩ đang quan sát tình hình sợ hết hồn.
“Tư lệnh Cố, cảm xúc của bệnh nhân không ổn định! Mong ngài đừng làm cô ấy kích động, tôi đi gọi bác sĩ Hoa ngay đây.” Bác sĩ trẻ sốt ruột lao ra cửa.
Duật Nghị tưởng xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng chạy vào phòng, kéo Cố Hạo Đình ra, giận dữ nói: “Sao anh lại bắt nạt cô ấy? Có phải cô ấy chết thì anh mới hết giận hay không?”
“Cút ra!” Cố Hạo Đình đanh giọng.
“Anh mới phải cút đi ấy! Cô ấy là vợ tôi, anh là cái thá gì? Anh dám quát nạt vợ tôi à? Ai sợ anh chứ tôi không sợ đâu nhé!” Duật Nghị kích động quát lên.
Cố Hạo Đình cúi xuống nhìn thẳng vào Hoắc Vi Vũ, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Chờ bác sĩ tới, chúng ta sẽ đi ngay. Lỡ như em chết thì tôi sẽ theo cùng.”
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi, nắm tay siết chặt lại.
Bác sĩ Hoa chạy tới, kiểm tra tình hình thẩm phân máu, sau đó nói: “Tiêm thuốc an thần cho cô ấy, bệnh nhân cần yên tĩnh, mời những người không có phận sự ra ngoài.”
“Không cần, rút ống cho cô ấy. Tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Cố Hạo Đình nói bằng giọng điệu cực kì dứt khoát.