Chương 522 KHÔNG MUỐN CHẾT THÌ CỨ VIỆC Ở LẠI
Hoắc Vi Vũ nghiêng người bảo vệ vùng ngực theo bản năng. Gã đàn ông kia đâm rất mạnh, dao găm ngập sâu vào cánh tay của Hoắc Vi Vũ. Cô cảm thấy dường như cả xương cốt mình cũng bị đâm xuyên, đau đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đẫm trán.
“Chính là hắn! Bắt hắn lại!” Vệ sĩ bảo vệ Duật Nghị xông ta từ một góc bí mật gần đó, ai cũng cầm súng trong tay.
“Tao sẽ không tha cho mày!” Gã sát thủ gằn lên bên tai Hoắc Vi Vũ bằng giọng nham hiểm, sau đó đẩy mạnh cô ra.
Dao rút khỏi da thịt, máu bắn tung tóe. Hoắc Vi Vũ bịt chặt vết thương, nhìn theo bóng gã đàn ông kia nhanh chóng khuất dần.
May quá, may quá… Cố Hạo Đình không còn gặp nguy hiểm nữa rồi. Cô có bị thương cũng đáng.
Vệ sĩ gõ cửa phòng Duật Nghị: “Cậu chủ, an toàn rồi ạ.”
Duật Nghị mở cửa ra, thấy Hoắc Vi Vũ bị thương, trong lòng vừa căng thẳng lại vừa ngổn ngang trăm mối. Gã lo lắng chạy ra: “Sao cô lại bị đâm thế này.”
Hoắc Vi Vũ dựa lưng trên tường, bỗng thấy lồng ngực ngột ngạt khó chịu như bị côn trùng rúc vào, cơn đau đớn khiến cho hai mắt cô rưng rưng giọt lệ, mặt mũi đều nhăn nhúm lại.
“Báo cáo cậu Duật Nghị, nhờ cô Hoắc liều mình cứu giúp nên chúng tôi mới giành giật được thời gian chờ cứu viện đến đấy ạ.” Vệ sĩ báo cáo.
“Để con gái người ta bị thương, các người đúng là đám bỏ đi!” Duật Nghị bực tức quát.
Hai tai Hoắc Vi Vũ ù đặc đi, trái tim tê liệt như ngừng đập. Cả người cô trượt xuống theo bức tường.
Duật Nghị nhanh chóng bế cô lên rồi ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: “Mau đi chuẩn bị xe, báo với bệnh viện quân y, bảo bác sĩ giỏi nhất của họ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Rõ!”
Duật Nghị còn chưa chạy ra đến cổng thì Hoắc Vi Vũ đã buông rũ cánh tay, bất tỉnh.
***
Trong phòng 308.
“Cô tìm tôi có chuyện quan trọng gì không?” Cố Hạo Đình đút một tay vào túi, hỏi Phùng Tri Dao với vẻ lạnh lùng.
“Hạo Đình, sau tiệc mừng công, anh muốn tống tiễn tôi đi thật sao?” Phùng Tri Dao hỏi, hai mắt đẫm lệ.
“Nếu không có Giang Khả thì người mà cô gϊếŧ chính là Hoắc Vi Vũ. Vua chúa phạm pháp xử như dân đen, nể mặt cha cô, tôi đã cho cô một con đường sống rồi. Trong năm năm tới khôn hồn đừng có về nước.” Cố Hạo Đình lạnh nhạt nói.
Phùng Tri Dao sụt sịt: “Tôi không đi, tôi muốn ở lại, tôi không cam tâm!”
“Thanh Vân yêu Y Phương Phương. Cô không có cơ hội đâu.” Cố Hạo Đình tạt cho ả một gáo nước lạnh.
“Chỉ tại anh, nếu Thanh Vân không cưới Y Phương Phương thì chúng tôi đã ở bên nhau rồi! Hoắc Vi Vũ là gián điệp, tôi gϊếŧ cô ta thì có gì sai? Đáng lẽ tôi phải được khen thưởng mới đúng! Chỉ tại anh bao che cho cô ta!” Phùng Tri Dao điên cuồng hét lên.
“Đủ rồi. Với lập trường của cô bây giờ, cô không có quyền nói đến điều kiện với tôi. Hoặc là đi, hoặc là ngồi tù, cô tự chọn đi.” Cố Hạo Đình lạnh lùng thốt ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Ánh mắt Phùng Tri Dao dần ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại căm hận ngùn ngụt: “Anh không niệm tình xưa thật có phải không?”
“Tôi với cô chưa bao giờ có tình xưa gì đáng nói.” Cố Hạo Đình tuyệt tình nói.
“Đừng quên cha tôi đã cản viên đạn của Giang Khả để cứu anh!” Phùng Tri Dao cao giọng.
“Cô đừng quên, chính cô báo tin tức giả, khiến sáu trong mười người anh em của tôi hy sinh.” Cố Hạo Đình chau mày, ánh mắt đanh lại.
“Thì ra trước giờ anh vẫn trách tôi? Mẹ tôi gọi điện thoại đến, cho tôi bản đồ, làm sao mà tôi biết đó là cạm bẫy? Nếu tôi biết nó là bẫy thì có nỡ để cho ba tôi đi hay không?” Phùng Tri Dao nức nở.
“Tôi không muốn truy cứu chuyện này. Sau tiệc mừng công tôi sẽ cho người đưa cô đi và tìm người chăm sóc Minh Nặc. Mặt khác, Giang Khả có một người anh em tên là Giang Hạo Trần, cô có biết không?” Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Phùng Tri Dao hơi khựng lại, không hiểu ra sao: “Giang Khả có anh em ư?”
“Đến giờ vẫn chưa ai thấy khuôn mặt thật của người này. Có lẽ hắn đã tới nước ta. Cô chính là người gϊếŧ chết Giang Khả, nếu không muốn chết thì cứ việc ở lại.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói xong, bèn mở cửa ra ngoài.