Chương 521 CÔ BIẾT BÍ MẬT, NƯỚC MẮT TUÔN RƠI
Hoắc Vi Vũ lao vào đại sảnh nhưng không nhìn thấy bóng dáng gã đàn ông kia đâu cả. Cô vội vã chạy đến quầy thu ngân: “Mau đưa tôi tới phòng 308, tôi có việc gấp.”
Nhân viên thu ngân nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ nghi ngờ và chán ghét: “Xin lỗi cô, phòng 308 là phòng VIP cao cấp của chúng tôi, hội viên bình thường không được vào. Tôi phải kiểm tra số thẻ hội viên của cô trước đã.”
Hoắc Vi Vũ làm gì có thẻ hội viên của nơi này cơ chứ! Cô mặc kệ bọn họ, bất chấp tất cả mà xông vào. Nhưng biển số phòng của bọn họ rất loạn, hoàn toàn không đánh theo thứ tự.
Hoắc Vi Vũ kìm kiếm trong lo lắng.
“Mau bắt cô ta về, có khi lại là fan cuồng cũng nên.” Nhân viên thu ngân B nói với thu ngân A.
“Ôi, chỉ trách Tư lệnh được nhiều người yêu thương quá.” Nhân viên thu ngân A đuổi theo Hoắc Vi Vũ.
“Quý khách, cô không vào đây được đâu, quý khách ơi.” Nhân viên thu ngân giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thấy một người đàn ông đi qua trước mặt mình, trông bóng lưng rất giống tay sát thủ nọ.
“Dừng lại.” Hoắc Vi Vũ nghiêm giọng hô lên.
Người đàn ông dừng bước.
“Anh là thợ làm tóc ở đây sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ hoài nghi.
Người đàn ông nhìn về phía Hoắc Vi Vũ rồi hạ giọng nói: “Tôi là khách ở đây.”
“Xin hỏi số thẻ hội viên của anh là gì?” Hoắc Vi Vũ hùng hổ hỏi như thật.
Gã đàn ông im lặng. Nhân viên thu ngân ngạc nhiên nhìn gã đàn ông trước mắt, phát hiện ra có điểm lạ, bèn hỏi: “Chỉ có hội viên mới được vào khu vực này của chúng tôi. Xin hỏi anh có phải là hội viên ở đây không ạ?”
“Bạn gái tôi là hội viên, tôi đến cùng cô ấy.” Gã đàn ông giải thích.
“Bạn gái của anh ở phòng nào? Có phải 308 không? Để tôi đưa anh đến đó.” Hoắc Vi Vũ nhìn gã bằng ánh mắt cực kì sắc bén.
Gã nhìn lại cô với vẻ không vui: “Đi theo tôi.” Sau đó gã vừa đi vừa tìm biển số phòng.
“Thưa anh, bạn gái anh ở phòng nào? Để tôi dẫn đường cho, chỗ chúng tôi không đánh số phòng theo thứ tự ạ.” Nhân viên thu ngân lên tiếng.
Gã đàn ông chau mày. Thảo nào gã lại lạc đường.
“Phòng 308. Phùng Tri Dao là bạn gái tôi.” Gã đàn ông lạnh giọng đáp rồi nhìn Hoắc Vi Vũ như cảnh cáo.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ chùng xuống đầy sợ hãi. Lẽ nào Phùng Tri Dao là đồng bọn với gã sát thủ này?
Bọn họ cứ đi, đi mãi. Đến khi thấy vệ sĩ của Duật Nghị đứng đằng trước, hy vọng dấy lên trong lòng Hoắc Vi Vũ. Khi sắp đi qua bọn họ, cô nhanh trí hô lên: “Mau bắt gã này lại! Gã là sát thủ muốn ám sát Duật Nghị!”
Vệ sĩ cảnh giác, liền ập tới bắt gã đàn ông nọ.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Gã ta có thân thủ cực tốt, nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó quét chân gạt ngã một vệ sĩ cản đường. Vệ sĩ kia đập mạnh vào cánh cửa vang lên tiếng động lớn.
Duật Nghị bị đánh thức, không thấy Hoắc Vi Vũ đâu mà bên ngoài thì ồn ào, bèn đứng dậy ra mở cửa.
Gã đàn ông kia lia ánh mắt hung hãn về phía Duật Nghị.
“Cậu chủ, xin hãy vào trong ngay, tên này là sát thủ!” Vệ sĩ nói vội một câu rồi gọi điện thoại nội bộ gọi người cứu viện, sau đó xông lên bắt sát thủ cùng với vệ sĩ còn lại.
Tay sát thủ này cực kì cao siêu, ra tay vô cùng độc ác, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm. Hai vệ sĩ không phải là đối thủ của gã, từng người nối nhau ngã xuống.
Duật Nghị sợ quá, vội vàng đóng kín cửa rồi khóa trái lại.
Hoắc Vi Vũ thấy vệ sĩ không cản được sát thủ, bèn nóng ruột hô lên: “Nổ súng đi! Không đánh được thì bắn đi chứ! Súng của các anh là súng giả à?”
Hai vệ sĩ được nhắc nhở mới giật mình ngỡ súng ra, một trong hai người cầm súng nã về phía sát thủ. Sát thủ nhảy lên cao, tránh thoát viên đạn, ánh mắt lạnh toát nham hiểm gườm gườm nhìn Hoắc Vi Vũ. Sau đó gã móc dao găm ra, đâm thẳng hướng tim cô với tốc độ nhanh như chớp, chẳng khác gì một con báo hoang tấn công con mồi trong đêm tối…