Ngài Cố Thân Mến!

Chương 466: Có một người đã chạm vào sâu thẳm linh hồn



Chương 466 CÓ MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẠM VÀO SÂU THẲM LINH HỒN

Không có nơi nào để đi, xe thì phải trả cho Duật Nghị, cô lái xe đến cửa hàng tiện lợi trong trạng thái đầu óc trống rỗng.

Hoắc Vi Vũ chẳng thể hiểu nổi, trước đó hắn còn thích cô mà, vả lại cô cũng chẳng làm gì sai. Những gì cần giải thích cô cũng đã giải thích rồi, sao đột nhiên hắn lại ghét cô chứ? Hay là hắn vốn không tin những gì cô nói?

Cô thấy trong lòng ngột ngạt cứ như bị cơn mưa phùn lất phất bao phủ. Cô cảm thấy bức bối song không tài nào trút bỏ được.

Duật Nghị chờ lâu quá, thấy đói bụng nên vào cửa hàng tiện lợi ăn tạm mì gói. Gã nhìn thấy xe đi tới thì không buồn ăn mì nữa, lập tức phi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Hoắc Vi Vũ dừng xe trước mặt gã rồi mở cửa xe bước xuống, đưa chìa khóa cho gã.
“Cô lái xe của tôi rồi thì phải trả chút phí sử dụng chứ. Cô nói đi, cô định làm gì đây?” Duật Nghị nhận lấy chìa khóa xe, liếc cô và hỏi.

“Đến nhà tôi đi.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.

Trong mắt Duật Nghị lóe lên tia sáng: “Lên giường sao? Nhanh vậy à? Chờ tôi mười phút, tôi chuẩn bị tinh thần đã.”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Có người lắp camera giấu kín trong nhà tôi, anh giúp tôi tìm ra hết đi, tôi mời anh một bữa cơm.” Hoắc Vi Vũ điềm tĩnh đáp.

“Hả?” Duật Nghị hơi hụt hẫng, nhíu mày rồi nói đầy xấu xa: “Tôi không muốn ăn cơm đâu, ăn thứ khác được không?”

Đôi mắt đẹp của Hoắc Vi Vũ co lại, cô biết gã muốn “ăn” gì. Cô bực tức và ghét bỏ gã, đáp lại mà chẳng hề khách sáo: “Anh muốn ăn phân sao?”

Duật Nghị im lặng chốc lát rồi cất giọng chán ghét: “Giả Mẫn Tử, cô không thấy mình tục tĩu lắm sao?”
“Thích ‘rau non’ tươi mới à?" Hoắc Vi Vũ cười nhạo rồi nhếch miệng lên, trông vô cùng lạnh lùng và xinh đẹp: “Ăn bánh ba ba* bao giờ chưa? Ba anh chính là loại đỉnh nhất trong tất cả các ba ba đó?”

(*) Đây là âm đọc của một loại bánh hình tròn, dày và dai nổi tiếng ở vùng Côn Minh, Trung Quốc.

“Sao tôi cứ có cảm giác cô đang mắng ba tôi thế nhỉ? Cô không muốn sống nữa rồi.” Duật Nghị nghiền ngẫm nhìn Hoắc Vi Vũ.

"Có đi hay không tùy anh.” Hoắc Vi Vũ đi về phía trước.

Duật Nghị giữ chặt tay Hoắc Vi Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đi chứ! Con dâu tương lai của Tổng thống đã ra lệnh, tôi có thể không đi sao? Lên xe thôi.”

Dứt lời, Duật Nghị cười hì hì rồi nhảy lên xe. Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, ngồi lên ghế sau, nhìn sang bên cạnh.

Duật Nghị vừa lái xe vừa gọi điện thoại đi, đồng thời còn không quên hỏi Hoắc Vi Vũ: “Nhà cô ở địa chỉ bao nhiêu?”
“Căn hộ số 402, tòa 21 Long Ngự Thành.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

***

Một giờ sau.

Nhân viên an ninh mặc bộ vest đen đang dò tìm camera gắn trong phòng. Duật Nghị ngồi trên ghế salon, hờ hững nhai táo.

Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa, quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường. Tổng thống lo lắng cô sẽ nói hết mọi thứ cho Cố Hạo Đình nhưng cô đã nói hết rồi. Chắc ông ta sẽ phái sát thủ đến gϊếŧ cô.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Hoắc Vi Vũ. Cố Hạo Đình đuổi cô đi, đoạn tuyệt với cô, chẳng lẽ là vì… lo lắng cho sự an toàn của cô sao? Bởi chỉ cần người của Tổng thống biết cô đã cắt đứt với Cố Hạo Đình thì cô tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, tim Hoắc Vi Vũ đập liên hồi. Cô ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn khoảng không trước mắt.
Duật Nghị nhìn về phía Hoắc Vi Vũ: “Không phải cô nói mời tôi ăn cơm sao? Ăn gì vậy? Là ăn quả táo này thôi hả?”

Hoắc Vi Vũ không thích gã làm ồn ào bèn đẩy mặt gã ra, nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Thông thường khi cô giải thích cho Cố Hạo Đình, dựa vào trí thông minh của hắn, cho dù không tin thì cũng sẽ sai người điều tra, xem cô nói thật hay nói dối. Nhưng hắn lại không làm thế mà lập tức chấm dứt tình cảm với cô, hay nói cách khác, hắn không đi điều tra thì đồng nghĩa với đã tin tưởng cô rồi.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ dần phủ mờ hơi nước, long lanh ánh lệ. Hóa ra hắn tin cô, vậy mà cô còn nguyền rủa hắn. Chắc lúc đó hắn đau lòng lắm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv