Chương 465 EM KHÔNG TIN ANH KHÔNG THÍCH EM
Hoắc Vi Vũ giống như cái xác không hồn rời khỏi sơn trang Ly Uy. Đi quá xe của Duật Nghị một đoạn, cô liền dừng lại, quay người bước lên xe.
Trong đầu vang vọng câu nói cuối cùng của Cố Hạo Đình: “Hoắc Vi Vũ, tôi không thích cô, không phải là vì cô phản bội nên không thích cô, mà là không thích con người cô. Tôi không thích loại con gái cứ quấn chặt lấy tôi, càng lằng nhằng thì càng khiến tôi ghét thôi.”
Ghét sao?
Hoắc Vi Vũ ôm lấy lồng ngực đang nhói đau. Cô sợ hắn ghét cô, ngay cả chút can đảm để nói thêm một câu nữa cũng không có.
Cô khó trao cho ai thứ gì, cũng không dễ mở lòng với người khác, một khi mở lòng rồi thì sẽ toàn tâm toàn ý, cho dù có gặp trở ngại thì chưa nhìn thấy quan tài vẫn sẽ chưa đổ lệ.
Nhưng yêu Ngụy Ngạn Khang thì Ngụy Ngạn Khang cưới Cố Kiều Tuyết, yêu Cố Hạo Đình thì Cố Hạo Đình nói không thích cô. Là cô sai rồi sao?
Nếu sớm biết kết cục như vậy, cô sẽ không dễ dàng thích một ai đó.
Nước mắt thấm ướt ngực áo, tầm mắt nhòa đi, cô không nhìn thấy tương lai, cũng chẳng nhìn rõ quang cảnh nữa. Cô gục mặt xuống tay lái trong cơn đau đớn, tuyệt vọng và bất lực khôn cùng.
Cố Hạo Đình đứng bên cửa sổ, nhìn qua cửa, siết chặt nắm tay.
“Diệc Hàm.” Cố Hạo Đình gọi.
Nhan Diệc Hàm đẩy cửa bước vào, “Sao thế?”
"Đưa cô ấy về đi." Cố Hạo Đình ra lệnh với vẻ mặt nặng nề.
Nhan Diệc Hàm đóng cửa lại, đi đến chỗ Hoắc Vi Vũ, gõ cửa xe. Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Nhan Diệc Hàm.
“Cô vừa khóc vừa lái xe như thế này nguy hiểm lắm. Đêm muộn rồi, để tôi đưa cô về.” Nhan Diệc Hàm nhẹ nhàng nói.
Hoắc Vi Vũ dấy lên một tia hy vọng: “Là anh ấy bảo anh đưa tôi về sao?”
“Là…”
“Là cô nghĩ nhiều rồi.” Nhan Diệc Hàm còn chưa nói xong thì đã bị Cố Hạo Đình ngắt lời.
Cơ thể cao lớn của hắn đứng trước xe, hắn lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ: “Tôi từng nói với cô là nếu cô muốn chết thì tìm chỗ nào xa xa một chút, đừng chết trước mặt tôi.”
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay lái, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn đang muốn cô chết đi lắm sao?
“Sao đột nhiên lại thế này? Nếu anh không thích tôi thì ngay từ đầu đừng nên trêu đùa tôi.” Hoắc Vi Vũ lên án.
“Phải là ngay từ đầu cô đừng nên chọc vào em gái tôi mới đúng. Cô cho rằng vì tôi thích cô nên mới ngủ với cô sao? Xin lỗi, đây chính là hậu quả của việc động đến người thân của tôi.” Cố Hạo Đình cay nghiệt nói.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ dần lạnh lẽo như đang chìm sâu vào hố băng sâu hoắm buốt giá.
“Ngay từ lúc bắt đầu anh đã gài bẫy tôi sao?” Hoắc Vi Vũ khó mà tin nổi. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Cố Hạo Đình nhếch khóe môi mỏng, nhìn hắn lúc này còn đáng sợ hơn ma quỷ: “Nếu không thì cô cho rằng tôi thích cô vì cái gì? Vì dáng vóc, nhan sắc hay tính tình xấu xa, cứng đầu của cô sao?”
Hoắc Vi Vũ đã hiểu. Cô làm tổn thương Thừa Ân, tổn thương mẹ Lâm - người luôn coi cô như con ruột, tổn thương bản thân chỉ để rơi vào cái bẫy tình yêu tinh vi mà hắn dày công sắp đặt sẵn. Cô những tưởng mình có được cả thiên hạ, nhưng cả thiên hạ chỉ là lời nói dối của hắn.
Đáng đời cô, tại cô tự mang vạ vào thân, cho nên đây là sự trừng phạt thích đáng dành cho cô. Có điều, nếu cô đã thua rồi thì cũng phải thua trong vẻ vang.
Ánh mắt cô đanh lại trông thật sắc bén, khóe miệng nhếch lên đầy quyến rũ, cô nói với giọng căm hận: “Anh sẽ phải hối hận vì những tổn thương gây ra cho tôi ngày hôm nay, vì tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho anh.”
“Cô có năng lực đó sao?” Cố Hạo Đình châm chọc rồi quay đi, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên vẻ đau thương.
Cô không cần dùng đến mười lần, gấp trăm lần, vì chỉ với một câu nói của cô thôi, hắn nguyện thịt nát xương tan.
Cho nên, cô nhất định phải còn sống!
Hoắc Vi Vũ nhìn bóng lưng hắn khuất dần mà như nghe thấy tiếng thế giới của mình sụp đổ.