Chương 461 TÔI CHỜ HẮN
Bây giờ là mười giờ tối, khắp mọi ngõ ngách trong phòng đều gắn camera của Tổng thống. Cô không có tiền, không có chứng minh thư, không có thẻ ngân hàng, không có điện thoại, đến sim điện thoại cũng không nốt. Chuyện đầu tiên cô muốn làm là tìm Cố Hạo Đình để giải thích cho rõ.
Hoắc Vi Vũ cầm thẻ ngân hàng trên bàn Lâm Thừa Ân, ra ngân hàng gần đó rút tiền. Hệ thống thông báo sai mật khẩu, sau khi sai mật khẩu ba lần, ngân hàng tức khắc khóa thẻ. Ngoài bất lực ra thì cô chẳng thể làm gì cả.
Cô ra khỏi ngân hàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt. Hôm nay là ngày tồi tệ nhất của cô từ trước đến giờ của cô. Cô ngồi xổm trước cửa ngân hàng, hai tay ôm lấy mình, cúi đầu nhìn con kiến bò trên mặt đất.
Đôi lúc ngẫm nghĩ, cô thấy mình còn không bằng một con kiến. Lũ kiến còn biết mình muốn đi đâu, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Còn con người thì có lúc không biết đi đâu về đâu, cũng sẽ cảm thấy cô đơn
Nửa tiếng sau.
"Giả Mẫn Tử, cô ở chỗ này thật sao? Quả nhiên ba tôi không gạt tôi.” Duật Nghị nhảy từ xe mui trần xuống, chạy đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, bắt chước ngồi xuống theo cô rồi gật gù đắc chí một hồi: "Cô đang nhìn gì đó? Từ xa đã thấy cô ngồi đây rồi.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Duật Nghị đầy cảnh giác: “Ba anh bảo anh tới tìm tôi sao?”
Duật Nghị nhoẻn miệng cười, giơ tay xoa đầu Hoắc Vi Vũ, vui vẻ nói: “Ba tôi biết tôi muốn theo đuổi cô nhưng vẫn không phản đối, tương lai cô sẽ làm con dâu Tổng thống, vận may của cô đến rồi đó.”
Hoắc Vi Vũ gạt tay Duật Nghị ra, lạnh lùng đứng dậy, chặt đứt hy vọng của gã: "Nghỉ khỏe đi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Duật Nghị nhìn sang phải, lại nhìn sang trái, thăm dò rồi lại gần Hoắc Vi Vũ: “Người cô thích để cô cô đơn ở đây thế này à?”
“Đó là việc của tôi, đừng xía vào.” Hoắc Vi Vũ đi về phía bên trái.
Điều Duật Nghị nói như một lời nhắc nhở, cô không nên ở đây hối hận và chờ chết. Cô phải đi tìm Cố Hạo Đình.
Duật Nghị cười khì đi sau lưng cô. Hoắc Vi Vũ nhíu mày, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Duật Nghị. Gã toét ra miệng cười: “Tôi cũng đi phía này.”
Hoắc Vi Vũ chìa tay về phía gã: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Duật Nghị liếc tay cô, hoài nghi: “Cô sẽ không lái xe của tôi rồi vứt tôi giữa đường đấy chứ?”
“Anh chạy còn nhanh hơn tôi, tôi có thể vứt anh sao? Tôi muốn thử lái xe của anh thôi.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
“Vậy được.” Duật Nghị ném chìa khóa cho Hoắc Vi Vũ rồi xoay người, nhảy vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ gợn chút sóng ngầm, cô ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe. Gió đêm khẽ lướt qua mặt, làm rối tóc cô, nhưng ánh mắt cô vẫn trong trẻo.
Duật Nghị mở nhạc trên xe. Ca khúc "If you” nhẹ nhàng vang lên từ loa ô tô, sau đó là bài "Fade”.
Hoắc Vi Vũ dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, đưa đôi mắt đẹp nhìn cửa hàng rồi lạnh nhạt nói với Duật Nghị: “Tôi muốn uống nước ép Minute Maid, nhất định phải là Minute Maid.”
“Được thôi, cô chờ tôi hai phút.” Duật Nghị hào phóng xuống xe, nhưng còn chưa bước vào cửa hàng tiện lợi đã nghe thấy tiếng động cơ vang lên phía sau. Tới khi gã xoay người lại thì Hoắc Vi Vũ đã lái xe đi mất rồi.
Duật Nghị: “…”
Hoắc Vi Vũ nhìn Duật Nghị đang đuổi theo qua gương chiếu hậu, nghĩ bụng may là Duật Nghị vẫn còn ngây thơ, khác xa cha gã. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Ngày mai tôi để xe trước cửa tiệm này, nhớ đến lấy.” Hoắc Vi Vũ nói xong rồi tiếp tục đạp ga, phóng như bay.
Cô đi thẳng đến sơn trang Ly Uy, trước cửa có một đám binh sĩ đang canh giữ. Chắc là Cố Hạo Đình đang ở chỗ này rồi.
Hoắc Vi Vũ đến trước mặt một trong số các binh sĩ đó, dịu dàng nói: “Nhờ anh nói với Cố Hạo Đình là Hoắc Vi Vũ đang ở cửa chờ anh ấy. Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”