Chương 460 CÔ ĐÃ TRÚNG ĐỘC CỦA CỐ HẠO ĐÌNH RỒI
“Người đó nói ‘Ai bảo cô phản bội Tư lệnh, Tư lệnh bảo tôi đến gϊếŧ cô’.” Mẹ Lâm chợt nói.
Trong mắt Lâm Thừa Ân phủ kín sát khí lạnh thấu xương.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay Lâm Thừa Ân: “Cố Hạo Đình có rất nhiều cách để gϊếŧ tôi, kiểu người gϊếŧ người không thấy máu như anh ấy cần gì phải chọn cách phô trương lộ liễu để tự bôi đen mình như thế này?”
“Đủ rồi!” Lâm Thừa Ân hất tay Hoắc Vi Vũ ra: “Em bị Cố Hạo Đình đầu độc rồi, anh đưa mẹ đi bệnh viện trước đây.”
“Thừa Ân, có lẽ tôi không thể sống qua được ngày hôm nay. Người gϊếŧ tôi là Tổng thống, nói cho Cố Hạo Đình biết, người gϊếŧ tôi là Tổng thống.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói với bóng lưng của Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân bế mẹ Lâm đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại. Tổng thống muốn gϊếŧ cô. Cố Hạo Đình không tin cô. Lâm Thừa Ân cũng không chịu tin cô. Cô đã trở thành ngòi nổ châm bùng lên mâu thuẫn của hai người họ. Không biết sau khi cô chết thì Lâm Thừa Ân sẽ nói với anh Cả và anh Hai như thế nào?
Kẻ được lợi khi châm ngòi mâu thuẫn giữa anh Cả, anh Hai cô và Cố Hạo Đình chính là Tổng thống. Ông ta mới là kẻ chiến thắng cuối cùng. Cô không thể chết được!
Hoắc Vi Vũ đột nhiên nhớ ra một việc. Tổng thống nắm rõ đường đi nước bước của bọn họ rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ trong nhà cô có camera ẩn ư?
“Ông không cảm thấy mình rất ngu xuẩn sao?” Hoắc Vi Vũ nói với không khí.
Cô tin rằng Tổng thống có thể nghe thấy.
“Nếu tôi có tín vật của Giang Khả thì đã lấy ra đưa cho Cố Hạo Đình từ lâu, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?” Hoắc Vi Vũ nói tiếp.
“Ông gϊếŧ tôi thì có thể che mắt anh Tư của tôi, nhưng Cố Hạo Đình không phải là kẻ ngu, anh ấy sẽ không tin Trung tá Lý gϊếŧ tôi là vì anh ấy. Chắc chắn anh ấy sẽ đoán được kẻ đứng sau Trung tá Lý là ông, Tổng thống ạ.” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng.
“Đoán được thì sao?” Tổng thống lên tiếng. Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Vi Vũ giật giật khóe miệng, liếc đôi mắt sắc lạnh về phía phát ra âm thanh. Giọng nói vang lên từ phía chiếc đồng hồ treo tường.
“Đoán được thì anh ấy sẽ không nảy sinh mâu thuẫn với anh Cả và anh Hai tôi, mà sẽ dốc toàn lực đối phó với ông.” Hoắc Vi Vũ khẳng định chắc nịch.
“Tôi thả cô về bên cạnh hắn thì hắn sẽ không đối phó với tôi nữa ư?” Tổng thống lạnh lùng nói.
“Bây giờ quan hệ của tôi và anh ấy đã rơi vào bước đường này, anh ấy sẽ tin tôi ư?” Hoắc Vi Vũ cười khổ: “Dù anh ấy tin tôi, nhưng chỉ cần tôi không chết thì mâu thuẫn giữa các người sẽ không bùng nổ, không phải sao? Ông và anh ấy vốn là bằng mặt mà không bằng lòng mà.”
Tổng thống im lặng nhìn Hoắc Vi Vũ trong video.
Trông cô có vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Cô biết, chuyện sống chết của cô sẽ được quyết định chỉ với một ý nghĩ của Tổng thống. Cô không sợ chết, cô chỉ sợ Cố Hạo Đình và bạn bè mình bị hại thê thảm mà thôi.
“Hoắc Vi Vũ, cô có biết nếu cô giao tín vật cho Cố Hạo Đình thì sẽ có hậu quả gì không?” Tổng thống dò hỏi.
“Thì tôi bị khép tội gián điệp, mà trừ Tổng thống ra, ai cầm tín vật ấy cũng sẽ bị khép tội đồng đảng gián điệp với tôi.” Hoắc Vi Vũ nhìn thẳng vào đồng hồ treo tường rồi nói.
“Cô là một cô gái thông minh. Tôi hy vọng cô không có tín vật, mà dù có thì tốt nhất cũng đừng giao cho Cố Hạo Đình. Bởi vì nếu làm vậy, cô không chỉ hại chết mình mà còn kéo cả hắn chết theo. Tôi tạm thời tha cho cô, nhưng tôi vẫn giám sát từng hành động của cô đấy, đừng có làm gì khiến cho bản thân phải hối hận. Trên thế giới không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nói không chừng chúng ta có thể trở thành bạn của nhau cũng nên. Tôi thích người thông minh, hy vọng ngày đó sẽ đến. Mặt khác, bên cạnh Cố Hạo Đình không chỉ có Trung tá Lý là người của tôi, cô nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu chọc giận tôi thì cô chắc chắn sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.” Tổng thống cảnh cáo xong bèn trầm giọng nói với quản gia Tăng: “Hủy lệnh gϊếŧ.”
Hoắc Vi Vũ liếc thấy bóng đen ngoài cửa đã biến mất. Có vẻ như cô đã bảo vệ được cái mạng của mình rồi.