Chương 448 VỢ CỦA TƯ LỆNH KHÍ PHÁCH NHƯ VẬY ĐÓ
“Tôi nào dám? Ai cũng cần có một tấm gương để soi chiếu hành vi của mình, nhưng kẻ nào dám làm tấm gương của hoàng đế đây? Vua chúa ngự trên đỉnh cao quyền lực, đã quen nghe những lời a dua nịnh hót, ai dám thở ra một câu không lọt tai thì có lẽ chỉ còn con đường chết. Bởi vì sự thật thì mất lòng, mà làm gì có ai thích nghe lời khó nghe đúng không? Tầm nhìn hạn hẹp và bảo thủ vốn chính là chuyện thường của con người, người có lòng dạ như Đường Thái Tông vô cùng hiếm có. Huống chi chúng tôi không phải là bạn bè của Tổng thống, danh tiếng của ông khi còn sống và sau khi chết có liên quan gì đến chúng tôi đâu.” Hoắc Vi Vũ nói một tràng dài.
Sắc mặt của Tổng thống biến chuyển từ đỏ au sang trắng bệch, cuối cùng là xanh ngắt như tàu lá chuối.
“Nước B yêu cầu nước ta xin lỗi, đồng thời cắt một phần lãnh hải cho bọn họ. Nếu tôi đồng ý thì chính là bán nước, làm nhục thể diện quốc gia! Tôi tin rằng Tư lệnh Cố sẽ không đồng ý việc lấy bản thân mình ra để trao đổi quyền lãnh hải quốc gia. Có cái chết nặng như Thái Sơn, có cái chết lại nhẹ tựa lông hồng. Cậu ấy hy sinh vì nước sẽ nhận được vinh dự tối cao. Tôi cố hết sức rồi, chí ít cũng không thẹn với lương tâm.” Ông ta nén giận giải thích.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, ầng ậng nước mắt xót xa. Cô không muốn hắn hy sinh vì nước, chỉ cần hắn an toàn trở về. Cô chỉ là một người phụ nữ, không hiểu nổi hùng tâm tráng chí của đám đàn ông. Vì cô mà Cố Hạo Đình mới gặp kiếp nạn này, cô sẽ không để cho hắn gặp chuyện gì bất trắc. Nếu hắn gặp chuyện thì cô cũng phải ở bên cạnh hắn một tấc không rời. Cô đã nói rồi, nếu như hắn không còn gì cả thì chí ít vẫn còn cô.
Hoắc Vi Vũ gật đầu: “Tôi muốn yên lặng một mình, không làm mất thời gian quý báu của ngài nữa.”
Nói xong, cô quay người, liếc nhìn Trung tá Lý đang đứng bên cạnh bảo vệ mình. Sau khi Tổng thống bỏ đi, cô nhất định phải nhờ Trung tá Lý hỗ trợ. Cô biết sợi dây chuyền ở đâu. Chỉ cần Trung tá Lý đưa cô đến nước B là cô có cơ hội để cứu Cố Hạo Đình.
Thế nhưng Cố Hạo Đình vừa đến nước B đã bị bắt chứng minh trên hòn đảo này có gián điệp. Nói không chừng kẻ đó còn ẩn nấp ngay bên cạnh Trung tá Lý. Cô nhất định phải cẩn thận, chỉ cho một mình Trung tá Lý biết chuyện này thôi.
Sau khi về phòng, Hoắc Vi Vũ khóa cửa lại, leo cửa sổ ra ngoài, tìm phòng của Trung tá Lý rồi len lén chui vào, chờ anh ta trở lại.
***
Trên xe Tổng thống.
“Ông thấy thế nào?” Tổng thống hỏi quản gia Tăng.
Quản gia Tăng tỏ vẻ khó xử rồi nhìn Tổng thống với ánh mắt thăm dò.
“Nói thật xem nào.” Tổng thống nói.
“Tôi cảm thấy Hoắc Vi Vũ nói cũng có lý. Chúng ta không làm thì đời sau sẽ lên án, bởi vì dù sao cũng đúng là… một tay Tổng thống sắp xếp cả. Tốt nhất là Tổng thống phái thêm một người nữa đến nước B đàm phán, cho dù phải hy sinh thêm một người thì cũng là việc nên làm.” Quản gia Tăng đề nghị.
Tổng thống nhìn về phía trước với vẻ đăm chiêu, sau đó nhếch mép cười nham hiểm: “Thế thì phái Sở Thanh Vân đi đi.”
Quản gia Tăng gật đầu: “Tổng thống anh minh.”
Chính Tổng thống cũng khá hài lòng với kế hoạch của mình: “Ông nghĩ sợi dây chuyền kia có nằm ở chỗ Hoắc Vi Vũ không?”
“Cô gái đó cực kì thông minh, theo những gì cô ta nói thì cô ta không hề tin tưởng ngài, chuyện cô ta không giao dây chuyền cho ngài cũng nằm trong dự đoán. Nếu đúng là dây chuyền đang nằm trong tay cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ đến tìm Trung tá Lý.” Quản gia Tăng phán đoán.
Tổng thống mỉm cười: “Có thông minh thế chứ thông minh nữa thì vẫn chỉ là một con nhãi mà thôi.”
“Làm sao cô ta có thể là đối thủ của ngài kia chứ.” Quản gia Tăng phụ họa.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
“Ông đi gặp Trung tá Lý đi, tôi nhất định phải giành được sợi dây chuyền thì mới không lo hậu họa.” Tổng thống ra lệnh.
“Được ạ.”
***
Hoắc Vi Vũ náu mình dưới gầm giường của Trung tá Lý để đề phòng trường hợp không may. Chỉ khi xác định Trung tá Lý có một mình ở đây thì cô mới dám ra ngoài.
Mười lăm phút sau, tiếng mở cửa vang lên.
“Quản gia Tăng à? Tổng thống có gì dặn dò tôi không?” Trung tá Lý hạ giọng nói.
Hoắc Vi Vũ: “…”