Chương 447 CHÂN ÁI VÔ ĐỊCH
“Muốn đàm phán thì phải có thứ mà đối phương mong muốn.” Tổng thống nói.
“Chẳng phải ông nói chúng ta không thể đáp ứng được yêu cầu của bọn họ sao?” Hoắc Vi Vũ hoài nghi.
“Có một thứ mà tất cả các quốc gia đều muốn có. Nếu cô có nó thì có thể cứu Tư lệnh Cố về nước.” Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ nhìn lại ông ta. Cô đã hiểu ông ta muốn nhắc đến vật gì rồi. Tổng thống muốn có sợi dây chuyền của Giang Khả.
Tổng thống ép hỏi cô ở tòa án, sau đó bắt tay với phó Tổng thống ở hội nghị bầu cử, và rồi hôm qua lại gọi cho Cố Hạo Đình yêu cầu thả người.
Thì ra, Tổng thống đứng ở phía đối lập với Cố Hạo Đình.
Nếu đứng ở vị trí của Tổng thống mà phân tích…Trong hội nghị bầu cử, Cố Hạo Đình đã giành thắng lợi; nếu như hắn lại tiếp tục thành công trong việc đến nước B đàm phán thì chắc chắn ông ta sẽ cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Ông ta cũng rất muốn có được sợi dây chuyền đó. Đối với ông ta mà nói, tính mạng của Cố Hạo Đình không sánh bằng một sợi dây chuyền. Ông ta sẽ không đi cứu Cố Hạo Đình, bởi vì thanh trừ phe phái đối lập chính là thủ đoạn thường dùng của các bậc quân vương. Thậm chí nếu cô giao dây chuyền ra, có khi Tổng thống còn gán cho cô tội gián điệp là đằng khác. Chiêu này của ông ta quả thực là thâm độc.
“Cái gì vậy?” Hoắc Vi Vũ giả ngây giả ngô.
“Là sợi dây chuyền của Giang Khả. Khi đến nước ta, Giang Khả có mang theo sợi dây chuyền đó, thế nhưng khi hắn chết lại không mang nó, trên người đám cấp dưới của hắn cũng không có. Cho nên có lẽ hắn đã tặng nó cho cô, nhưng chính cô cũng không phát hiện ra.” Tổng thống giãi bày.
Nói xong, ông ta thở dài một hơi rồi tiếp tục: “Nếu có sợi dây chuyền này thì có thể đả động nước B. Bởi vì Cố Hạo Đình chỉ là một người, còn sợi dây chuyền lại có thể mang đến cho bọn họ một lượng quân đội và vũ khí quân sự khổng lồ.”
“Ồ.” Hoắc Vi Vũ đáp một tiếng thờ ơ rồi rũ mắt nhìn xuống. Cô hiểu rồi.
Với vị Tổng thống này, Cố Hạo Đình chỉ là một người, mà sợi dây chuyền lại là một đội quân đông đảo và khối lượng vũ khí khổng lồ. Cô tuyệt đối không thể đi cứu Cố Hạo Đình bằng con đường của Tổng thống gợi ý.
“Cô có nó không?” Tổng thống hỏi dồn, trong ánh mắt đong đầy niềm mong chờ tha thiết.
“Không có. Giang Khả chẳng tặng tôi cái gì cả. Với lại, tôi đâu có quen biết hắn, sao hắn có thể giao tín vật quan trọng như vậy cho tôi cơ chứ?” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
Tổng thống cực kì thất vọng: “Vậy thì Tư lệnh Cố cầm chắc cái chết rồi.” Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Vi Vũ nhìn Tổng thống, căm ghét không sao tả được. Cô hạ giọng nói: “Xin Tổng thống nhất định phải cứu Cố Hạo Đình về. Nhạc Phi vừa chết, muôn dân đều nhục mạ Tần Cối, còn tạc tượng Tần Cối quỳ mọp xuống đất, lưu truyền đến tận ngày nay. Thế nhưng ai cũng biết rõ một điều, nếu không có hoàng đế Triệu Cấu đứng sau lưng ra lệnh thì làm sao Tần Cối dám gϊếŧ chết một trung thần.”
Ánh mắt Tổng thống trở nên hung bạo: “Cô có ý gì?”
“Tổng thống vô cùng nóng lòng muốn cứu Tư lệnh Cố trở về nên đã nghĩ đủ mọi biện pháp, người dân nước ta đều hiểu tấm lòng ông; thế nhưng người đời sau đâu thể biết được những cố gắng của ông bây giờ? Bọn họ chỉ có thể phán đoán từ những điều mà ông không làm được. Cố Hạo Đình vừa mới thắng cuộc tuyển cử, thế mà nước B lại chỉ đích danh hắn làm người đàm phán, không biết có phải do Tổng thống lén cấu kết với bọn họ không đây?”
“Vớ vẩn! Cô ăn nói bậy bạ gì đó!” Tổng thống nổi trận lôi đình. Đây là lần đầu tiên ông ta nổi giận trước mặt người khác.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, chẳng hề sợ hãi mà ung dung nói: “Tôi chỉ nói đến người đời sau, Tổng thống đừng nên tức giận. Nhưng miệng đời đáng sợ, lúc đó ông không còn sống nữa rồi, đâu thể ngăn cản dư luận được? Còn chuyện việc này có được ghi vào sử sách hay không thì chúng ta không thể biết được rồi.”
Tổng thống siết chặt nắm đấm, trút bỏ vẻ ngoài hòa nhã giả tạo xưa nay, sát khí ngùn ngụt dâng lên trong đáy mắt. Giọng ông ta đanh lại: “Cô đang uy hϊếp tôi đấy à?”