Chương 435 HOẮC VI VŨ THÍCH CỐ HẠO ĐÌNH
“Tư lệnh.” Trung tá Thượng gọi.
Cố Hạo Đình thu lại tầm mắt, quay lại nhìn Trung tá Thượng, trầm giọng hỏi: “Đã thu xếp hết chưa?”
“Rồi ạ. Hai ngày nữa Tổng thống nước B sẽ sắp xếp thời gian tiếp Tư lệnh.” Trung tá Thượng báo cáo.
“Không được để rò rỉ bất kỳ thông tin nào. Cuộc đàm phán lần này nhất định phải thành công.” Cố Hạo Đình nói với vẻ hệ trọng.
“Nhưng nếu…” Trung tá Thượng vẫn còn lo ngại.
“Không nếu gì cả, cứ quyết định thế đi.” Cố Hạo Đình nhìn về khung cửa sổ bên phòng Hoắc Vi Vũ, nhưng không còn thấy cô ở đó nữa.
Ánh mắt hắn ảm đạm đi ít nhiều. Hắn dặn dò: “Hủy mọi hoạt động vào ngày mai cho tôi. Đúng 8 giờ sáng ngày kia khởi hành bay đến nước B.”
Trung tá Thượng nhìn theo ánh mắt Tư lệnh ra phía ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: “Tư lệnh còn thích cô ấy sao?”
Cố Hạo Đình nhìn Trung tá Thượng bằng ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng: “Đây không phải chuyện cậu có thể can thiệp. Sao, rảnh rỗi quá hả?”
“Ấy không… không phải ạ.” Trung tá Thượng sợ đến nỗi nói ấp a ấp úng. Anh thắc mắc: “Tôi chỉ không hiểu tại sao Tư lệnh lại nhất quyết muốn có được cô ấy. Có bao nhiêu cô gái thích Tư lệnh như vậy, Tư lệnh chỉ cần mở miệng là sẽ có hàng đống người tự nguyện đến bên Tư lệnh.”
Đôi mắt tăm tối của Cố Hạo Đình nhìn vào khoảng không mông lung.
Nếu tình cảm có thể bị chi phối bởi lý trí và ý thức chủ quan, thì bây giờ hắn đã chẳng phải cô độc. Tuy trước kia trong lúc chán nản cũng từng ba lần chọn vị hôn thê, nhưng chỉ có hắn mới hiểu lý do mình mãi chưa chịu bước vào lễ đường. Tất cả là vì trong lòng vẫn luôn cất giữ hình bóng một người.
Hắn gặp cô khi cô mới một tuổi, số phận hắn đã bị gắn liền với cô từ ấy. Hắn khắc ghi mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày, mỗi một biểu cảm, mỗi một câu nói của cô, dù là lúc cô vui, cô buồn, đau lòng hay phẫn nộ.
Trung tá Thượng thấy Cố Hạo Đình im lặng, nói tiếp: “Thật ra nếu Tư lệnh cưới cô Lâm thì cũng đồng nghĩa xóa bỏ hiềm khích với Tướng quân Mai. Ông ta chắc chắn phải đứng về phía con rể, như vậy thế lực của Tư lệnh lại càng thêm hùng mạnh, muốn làm gì cũng thoải mái hơn.”
Cố Hạo Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh buốt: “Nếu tôi có quyền thế ngút trời mà lại không có được người mình thích thì quyền thế có ích gì. Với lại nếu cưới Mai Lâm thì sẽ phải gọi Mai Kính Sơn là ba, anh đùa tôi đấy à?”
Trung tá Thượng nghẹn lời mất một lúc rồi cười gượng: “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
…
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, xoa cái bụng đói meo của mình.
Trưa nay cô chỉ ăn mỗi một ít mì tôm, buổi tối chưa có gì bỏ bụng, giờ đói đến da bụng dán vào da lưng rồi, thỉnh thoảng dạ dày lại đau nhói. Chẳng lẽ lại “đến tháng”? Đau mấy ngày nay rồi.
“Trời ạ, mọi người mau ra đây mà xem, ai mà làm trò ghê tởm thế.” Bỗng dưng giọng Tử Viện vọng tới.
Hoắc Vi Vũ chẳng muốn để ý chuyện bên ngoài, nhắm mắt giả vờ ngủ. Mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không thấy đói nữa.
“Cốc cốc cốc.” Chợt có tiếng gõ cửa. Hoắc Vi Vũ đành đứng dậy mở cửa.
Hầu gái đứng trước cửa cúi chào cô rồi nói rất lễ phép: “Tư lệnh mời cô đến phòng khách ạ.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bỗng có dự cảm chẳng lành. Vừa tới phòng khách, cô liền trông thấy Tử Viện, Mai Lâm và cả Cố Hạo Đình.
Truy๖enDKM.com
“Hoắc Vi Vũ, cô cố tình đúng không?” Tử Viện hỏi, nhoẻn môi cười tỏ ra đáng yêu, nhưng thực chất chứa đầy sự chế giễu.
“Cố tình cái gì?” Hoắc Vi Vũ chẳng hiểu ra sao.
“Lại còn giả vờ à. Ban nãy bọn tôi đã thấy cô lén lén lút lút rồi nên mới chạy tới xem. Cô nhìn chuyện mình làm đi.” Tử Viện chỉ vào…
Hoắc Vi Vũ nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy có người dùng dao khắc trên ghế dòng chữ “Đình saranghae Vũ”.