Ngài Cố Thân Mến!

Chương 434: Cố hạo đình, chúng ta bắt đầu lại đi



Chương 434 CỐ HẠO ĐÌNH, CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI ĐI

Cố Hạo Đình chỉ liếc một cái hờ hững rồi dời mắt sang chỗ khác, đôi mắt chẳng gợn sóng cảm xúc. Dường như cái nhìn vừa rồi chỉ là bâng quơ.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ bỗng dâng lên một nỗi xót xa khôn tả. Cô cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới bề ngoài tĩnh lặng giữa họ. Trong cuộc chiến chính trị này, mỗi một câu nói ra đều phải cân nhắc nhiều lần, đến ngữ điệu cũng phải có chừng có mực. Nếu không, chỉ sơ suất một chút là hai bên nổ súng ngay.

Tướng quân Mai nghe điện thoại.

“Ông về trước đi.” Tổng thống nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Nhưng mà con bé vẫn còn ở đây.” Mai Kính Sơn nhìn Mai Lâm với vẻ lo lắng.

“Hắn chỉ lợi dụng Mai Lâm để kiềm chế ông, sợ ông giở trò lúc hắn không có ở đây thôi. Hắn sẽ không làm gì con gái ông đâu, yên tâm đi. Bây giờ ông đừng nói gì cả, mau trở về, nếu không sẽ hỏng chuyện đấy.” Tổng thống dặn dò.
“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết, về ngay, đây là mệnh lệnh.” Tổng thống vừa dứt lời liền cúp máy ngay, không cho Tướng quân Mai có cơ hội thương lượng thêm nữa.

Mai Kính Sơn nhíu mày, đưa điện thoại cho Cố Hạo Đình rồi cất lời cảnh cáo: “Con gái tôi mà mất nửa sợi tóc thì tôi quyết không bỏ qua cho cậu đâu.”

Dứt lời, Mai Kính Sơn quay sang lườm Hoắc Vi Vũ. Biết trước thế này ông ta đã chẳng bắt cô nàng này làm gì, để bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Mai Kính Sơn vừa đi, không khí trong lành hẳn lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn sang Cố Hạo Đình thì bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm như mực của hắn. Ánh mắt cô có chút dao động. Cô có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại chẳng thốt nên câu.

Cố Hạo Đình thờ ơ mở lời: “Ngại quá, họ hiểu lầm quan hệ giữa tôi với cô, xin lỗi vì để việc của mình liên lụy đến cô. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Còn tạm thời trong vòng một tuần tới đây, cô cứ ở yên trên hòn đảo này đi.”
Hắn nói bằng giọng xa cách, vừa dứt lời liền quay người rời đi, song Hoắc Vi Vũ vô thức níu lấy cánh tay hắn.

Cố Hạo Đình quay đầu nhìn cô. Hoắc Vi Vũ vội buông tay ra: “À thì… tôi không có quần áo để thay.”

“Tôi sẽ sai người đến nhà cô lấy, lát nữa sẽ có người thu xếp chỗ ở cho cô. Nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Hạo Đình lạnh nhạt nói rồi đi thẳng vào trong.

Hoắc Vi Vũ đứng nguyên tại chỗ, cụp mắt xuống, trong lòng như bị một tảng đá đè nặng, thật khó chịu.

“Ái chà, Hoắc Vi Vũ, không phải cô yêu anh Hạo Đình rồi chứ?” Tử Viện đanh đá châm chọc.

Hoắc Vi Vũ lừ mắt với cô ta, lạnh lùng đáp trả: “Yêu hay không liên quan gì đến cô?”

“Tôi thấy cô bỏ ý định đó đi là vừa. Cô dựa vào đâu mà đòi thích anh ấy? Mặt mũi, dáng người hay là tính cách, gia cảnh? Đúng là buồn cười.” Tử Viện liếc cô với vẻ khinh bỉ.
Hoắc Vi Vũ không muốn để ý đến cô ta, nhưng nghe cô ta nói vậy vẫn thấy xót xa trong lòng.

“Cô Hoắc, mời cô đi bên này.” Một cô hầu gái bước tới nói với vẻ lễ phép.

Hoắc Vi Vũ đi theo cô hầu nọ rời khỏi đại sảnh.

“Cô ấy là ai thế?” Mai Lâm nhìn theo bóng lưng Hoắc Vi Vũ rồi hỏi.

“Một con bé yêu thầm anh Hạo Đình từ hồi nhỏ ấy mà. Cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế lôi kéo sự chú ý của anh ấy, đúng là cái loại đàn bà mưu hèn kế bẩn. Tởm chết đi được.” Tương Tử Viện tỏ rõ sự khinh miệt.

“Tớ thấy Hạo Đình hình như không thích cô ấy.” Chẳng hiểu sao Mai Lâm lại ghét Hoắc Vi Vũ.

“Tối nay xử nó đi. Anh Hạo Đình ghét nhất là cái loại đàn bà lẳиɠ ɭơ chủ động sà vào người mà.” Tử Viện chợt nảy ra một ý. Truy๖enDKM.com

“Ừ, được.”



Sau khi được đưa vào phòng, Hoắc Vi Vũ không muốn ra ngoài vì ngại đụng mặt Tương Tử Viện và Mai Lâm, nhìn thấy lại phiền. Cô mở cửa sổ, trùng hợp thế nào Cố Hạo Đình ở phòng đối diện cũng mở cửa sổ ra, nhìn về phía cô.
Đôi mắt hắn tựa biển khơi dưới màn đêm tăm tối, vừa sâu thẳm vừa đen tối, khiến người ta nhìn vào rồi là không dời mắt đi được nữa.

Hoắc Vi Vũ siết chặt tay. Nếu cô muốn bắt đầu lại, hắn sẽ nghĩ sao đây?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv