Chương 375 YÊU ĐẬM SÂU, EM CHÍNH LÀ CỦA TÔI
“Lãnh đạo của cha Thừa Ân muốn gả con gái cho anh ấy, Tướng quân Mai làm mối chuyện này. Nếu Thừa Ân từ chối thì người gặp xui xẻo đầu tiên chính là cha anh ấy. Để tránh chuyện này xảy ra thì tôi phải đóng giả làm bạn gái của Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ chịu không nổi, bèn nói hết ra.
“Ai giả làm bạn gái cậu ta mà chẳng được, sao cứ phải là em?” Cố Hạo Đình chau mày.
“Anh cũng thấy tình huống xảy ra ở Tòa án Quân sự rồi mà. Thừa Ân đối xử với tôi như thế, nếu tùy tiện tìm một người khác thì đám Tướng quân Mai sẽ không tin.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
“Lâm Thừa Ân đối xử với em thế nào cơ?” Cố Hạo Đình hỏi dồn, đầu mày cau lại chứng tỏ hắn cực kỳ bực bội.
“Bọn họ cho rằng Thừa Ân thích tôi.” Hoắc Vi Vũ bất lực.
“Cho rằng? Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?” Cố Hạo Đình càng giận hơn.
“Xem đi, anh cũng cho là như thế còn gì. Cho nên chỉ có tôi giả bộ được thôi.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy cô đã nói hết những gì cần nói ra rồi.
Cô đứng lên khỏi salon, muốn vào tủ lấy quần áo của mình ra.
Cố Hạo Đình ôm eo Hoắc Vi Vũ, kéo cô vào lòng mình, sau đó liếc mắt nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm, hạ giọng nói: “Chuyện này để tôi giải quyết, em đừng tự tiện làm bậy, hiểu không?”
“Anh định giải quyết thế nào?” Hoắc Vi Vũ không yên tâm, nhưng trong mắt vẫn dấy lên vài phần hy vọng.
“Tìm lý do điều cha của Lâm Thừa Ân đến chỗ tôi là được.” Cố Hạo Đình hời hợt đáp.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ tối đi, nói đầy tỉnh táo: “Tướng quân Mai sẽ không nhả người ra đâu.”
“Em nghĩ hôm nay tôi tới đây làm gì?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Ý anh là sao?” Hoắc Vi Vũ không hiểu.
“Lãnh đạo của cha Lâm Thừa Ân tên là Khuê An Quyền, thủ trưởng quân đoàn hải quân số 24. Trước kia ông ta theo Mai Kính Sơn, là vì có thù riêng với thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải nên không theo tôi được. Bây giờ Hồng Việt Hải đã thuộc quyền quản hạt của Mai Kính Sơn rồi, ông ta còn ở bên đó được sao? Ông ta cần tôi chìa một cánh tay về phía mình, cho nên tôi mới tới.” Cố Hạo Đình nhếch miệng, tự tin nói. Sự tự tin ấy không những không ngông cuồng, mà còn khiến cho người ta phải tin phục.
“Cho nên khi Khuê An Quyền không nghe lệnh Mai Kính Sơn nữa, cha của Thừa Ân cũng có thể rút lui an toàn.” Hoắc Vi Vũ suy đoán.
Đây chính là tin tức tốt nhất mà cô nhận được trong ngày hôm nay. Tâm trạng cô tươi sáng hẳn ra, bao nhiêu khó chịu tích tụ cả một ngày đều tan biến hết, khóe miệng bất giác nhoẻn cười.
Một khi Khuê An Quyền đi theo Cố Hạo Đình thì cô không cần phải lo cho cha của Lâm Thừa Ân nữa. Cô và Cố Hạo Đình có thể bắt đầu rồi…
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, hắn cũng ngắm nhìn nụ cười của cô, ánh mắt dần dần dịu đi. Người con gái này có thể tùy tiện điều khiển tâm trạng của hắn. Hắn đã yêu cô đậm sâu đến thế, phải làm sao bây giờ? Trói buộc cô, sợ cô kháng cự. Bắt ép cô, sợ cô đối nghịch, yêu cô bằng cách của riêng hắn lại e sợ sẽ khiến cho cô sợ hãi.
Hắn thực sự muốn cưới cô về nhà, dùng một hôn lễ quân nhân khiến cô không bao giờ ly hôn được. Hắn khao khát muốn giam cầm cô cả một đời, để cô sinh cho hắn những đứa con ngoan.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi buông ra. “Tí nữa gặp Lâm Thừa Ân biết phải nói thế nào chưa?" Cố Hạo Đình hỏi.
“Tôi và anh ấy vốn chỉ giả bộ thôi mà.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.
Cô đứng lên, nhặt quần áo vứt tứ tung trong tủ.
Cố Hạo Đình dựa trên salon, rũ mắt nhìn cô, không tán thành: “Giả bộ mà cậu ta làm nhiều việc vì em như thế ư?”
“Tôi và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, nói là bạn bè nhưng thực chất là anh em, còn thân thiết hơn cả tay chân một nhà. Anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi.” Hoắc Vi Vũ nói chắc nịch.
Cố Hạo Đình giật giật khóe miệng nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười: “Tôi cảm thấy giữa nam nữ không có tình bạn chân chính.”
“Thế anh với Phùng Tri Dao thì sao?” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên rồi nhìn đăm đăm vào hắn với vẻ dò xét. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com