Chương 367 KHÔNG MỘT AI CÓ THỂ CƯỚP ĐI NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA HẮN
Hắn khoác trên mình bộ vest đen vừa vặn, cả người tỏa ra làn hơi lạnh buốt, bước đi từng bước ung dung vững vàng. Sau lưng hắn là bốn chiến sĩ tháp tùng, đi đến đâu là sáng ngời lên đến đấy. Hắn vừa xuất hiện thì không một ai có thể dời tầm mắt đi nơi khác được.
Hoắc Vi Vũ thót tim, trong đáy mắt hiện rõ vẻ lo lắng. Lẽ ra Cố Hạo Đình sẽ không tới đây cơ mà?
Cô muốn tránh mặt đi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, cơn giá lạnh tỏa ra từ đáy mắt hắn có thể hủy diệt cả đất trời.
Thực ra hắn đã thấy cô ngay khi còn ở trên máy bay rồi.
Đi cắt tóc hả? Không mang nhẫn theo vì sợ bị cướp hả? Hôm nay muốn nghỉ ngơi, muốn yên tĩnh một mình hả?
Nhìn bề ngoài thì Cố Hạo Đình bình tĩnh lắm, nhưng sóng ngầm trong lòng đã gầm thét từ lâu. Hắn cứ thế đi thẳng tới trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Lâm Thừa Ân cũng cảm nhận được cơn giận của Cố Hạo Đình. Cậu ta nắm chặt cánh tay của Hoắc Vi Vũ rồi kéo cô ra sau lưng.
Hoắc Vi Vũ hoang mang như thể sức lực cả người đã bị vét sạch. Lòng bàn tay và gan bàn chân đều túa mồ hôi lạnh. Cô cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Cố Hạo Đình.
“Qua đây.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Hoắc Vi Vũ đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ cau mày, siết chặt nắm tay. Cô không thể đến đó cùng hắn được. Nếu như cô đến đó, tức là sẽ đẩy cả gia đình Lâm Thừa Ân vào hố lửa, cũng khiến Cố Hạo Đình rơi vào tình cảnh địch vây tứ bề, càng khiến tình thế của anh Cả trở nên khó xử.
“Anh nói lần cuối cùng, qua đây.” Cố Hạo Đình lớn tiếng, giọng nói rét buốt thấu xương.
Không khí xung quanh bỗng dưng lạnh xuống hai độ. Sống lưng của Hoắc Vi Vũ cũng lạnh toát. Cô có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn mình sắc bén như một con dao bằng gió, cắt trái tim cô máu chảy đầm đìa. Nhưng cô không thể đến đó cùng hắn được!
Cố Hạo Đình nhìn cô hơn một phút rồi cười khẩy.
Tiếng cười kia làm đông cứng dòng máu trong cô. Hoắc Vi Vũ thấy chân mình như nhũn ra, còn kiệt sức hơn cả khi đối mặt với hiểm nguy sinh tử. Cô tựa trán lên lưng Lâm Thừa Ân để trấn an cảm xúc lúc này của mình.
Cả người Cố Hạo Đình chìm trong băng đá. Hắn bước qua chỗ cô rồi đi tới phía chủ nhân của bữa tiệc.
“Tiểu Vũ, đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em.” Lâm Thừa Ân đau lòng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân không hiểu cô. Lúc này cô không hề sợ hãi, mà là lo lắng Cố Hạo Đình sẽ đau lòng.
Cô chậm rãi nhìn về phía Cố Hạo Đình. Khóe miệng hắn nở nụ cười tao nhã lịch sự, ung dung cao quý và điềm nhiên. Thoạt nhìn khá bình thản nhẹ nhàng, hiên ngang kiêu ngạo, nhưng Hoắc Vi Vũ biết rõ thật ra Cố Hạo Đình chẳng hề cười.
Ngay cả khi lên đài lĩnh thưởng mà hắn còn không nở lấy một nụ cười, huống chi là ở hôn lễ của một kẻ khác. Hắn càng cười như vậy, càng chứng minh trong lòng hắn đang khó chịu xiết bao.
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ đau thắt lại, khiến cô phải quay mặt sang hướng khác: “Thừa Ân, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
“Ừ, chúng ta vào đó.” Lâm Thừa Ân kéo Hoắc Vi Vũ vào biệt thự, đi tìm bố mẹ mình.
“Tiểu Vũ đến đấy à?” Mẹ Lâm vui vẻ hỏi han.
Hoắc Vi Vũ gật đầu: “Con chào chú dì.”
Tướng quân Mai đi tới, nhìn Hoắc Vi Vũ mà cười quái gở: “Tôi cứ tưởng cô là người yêu của Cố Hạo Đình, hóa ra cô lại là người phụ nữ của Lâm Thừa Ân à? Cố Hạo Đình này…” Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Tướng quân Mai cố ý hô to: “Người đàn bà của cậu chạy theo một thằng mặt hoa da phấn rồi này. Ha ha ha.”
Ông ta cười sang sảng, đám cấp dưới của ông ta cũng cười hô hố hùa theo.
Cả thể xác và tinh thần Hoắc Vi Vũ đều mệt nhoài, đau đớn, bỏng rát, hệt như đang chìm sâu trong hố lửa.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ rồi đi về phía cô, chắn trước mặt Tướng quân Mai. Vì hắn cao hơn Tướng quân Mai cả cái đầu nên ông ta phải ngửa cổ lên mà nhìn hắn.
“Người phụ nữ của tôi, chẳng ai cướp đi nổi. Nếu bị cướp đi thì chắc chắn không phải là của tôi.” Cố Hạo Đình kiêu ngạo nói. Ánh mắt sắc bén của hắn quét khắp hội trường.
Những tiếng cười nhạo báng đã im bặt, không một ai dám nhìn về phía hắn nữa. “Thế cô ta thì sao?” Mai Kính Sơn chỉ vào Hoắc Vi Vũ.