Chương 366 ĐÃ THÍCH…
Hoắc Vi Vũ liếc hắn: “Anh muốn phạt thế nào?”
Hắn nói hai con số vào tai cô. Hoắc Vi Vũ không hiểu hắn có ý gì. Nhưng đôi mắt hắn nhìn cô sâu thăm thẳm như đá quý lấp lánh ánh sáng, rực rỡ đến mê người. Nếu bây giờ mà hỏi hắn nói thế nghĩa là sao thì chẳng hóa ra mình quê mùa quá ư? Thôi thì tí nữa lên tra trên mạng vậy.
“Được.” Hoắc Vi Vũ giả bộ hiểu biết, đáp thẳng thừng.
Sau đó cô cầm túi xách đi ra ngoài: “Em đi cắt tóc đây, anh cứ tự nhiên.”
Cố Hạo Đình nhếch môi cười, nụ cười rực rỡ đến lóa mắt.
Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi cửa thì lập tức mở điện thoại ra tra xem 69 có nghĩa là gì.
Trên mạng, ngoài câu trả lời của cư dân mạng thì còn có cả từ điển bách khoa. Vừa mở từ điển bách khoa ra, đọc xong mấy đoạn giải thích, cả người cô cứng đơ như bị sét đánh. Thì ra đó là một tư thế ấy ấy! Mẹ kiếp, ban nãy cô đã đồng ý bừa cái gì vậy?
Kinh nghiệm cho thấy, đừng có chém gió làm màu! Giấu dốt là bị sét đánh đó!
“Tiểu Vũ!” Lâm Thừa Ân gọi.
Hoắc Vi Vũ lập tức đóng trang web đi rồi nhét điện thoại vào túi.
“Em không sao chứ?” Lâm Thừa Ân lo lắng bước tới trước mặt cô.
“Em không sao. Lên xe rồi nói tiếp.” Hoắc Vi Vũ vẫn còn đỏ mặt, bèn lên xe Lâm Thừa Ân rời đi.
Cậu ta đưa quần áo cho cô: “Thay đi này.”
Hoắc Vi Vũ nhận lấy quần áo mà cậu ta đưa cho. Vốn dĩ là mua quần áo cho cô nhưng vừa rồi phải đi gấp quá nên vẫn chưa kịp đưa cho cô.
“Anh xuống xe trước đi, em thay đồ cái đã.” Hoắc Vi Vũ nói.
Lâm Thừa Ân dừng xe, đứng dựa vào cửa sổ xe rồi nói với vẻ băn khoăn: “Không liên lạc được với anh Cả và anh Hai, hỏi Nam Phong thì nó chẳng biết gì cả. Em nói xem có phải Hai anh ấy gặp chuyện gì rồi không?”
“Đừng nói mò, anh Cả và anh Hai sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Hoắc Vi Vũ chặn cậu ta lại.
“Bây giờ cậu phải làm sao đây? Sao Cố Hạo Đình cứ quấn riết lấy em thế? Hắn muốn đùa chết em thì mới thỏa lòng đúng không?” Lâm Thừa Ân bực bội, lại càng giận mình vì không nghĩ ra được cách gì.
Hoắc Vi Vũ thay đồ xong bèn mở cửa xe rồi nói với Lâm Thừa Ân: “Không phải như vậy đâu. Anh ấy làm thế là để bảo vệ em đấy.”
“Bảo vệ á?” Lâm Thừa Ân lên xe, nói với vẻ hết sức kích động: “Tiểu Vũ, em đừng để hắn lừa. Nếu hắn muốn bảo vệ em thì sao lại chĩa mũi nhọn vào em như vậy?” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Anh ấy không chĩa mũi nhọn vào em. Anh ấy đưa em tới Tòa án Quân sự là vì Tướng quân Mai muốn hại em, nếu Tổng thống ra mặt sẽ công bằng hơn. Bọn họ lắp máy phát hiện nói dối vào ghế của em, có thể chứng minh là em trong sạch.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Đây là may mà em trong sạch, chứ nếu em không trong sạch thì sao? Em nghĩ là Cố Hạo Đình sẽ bảo vệ em ư?” Lâm Thừa Ân đỏ mắt, không hề tin những gì Hoắc Vi Vũ nói.
Hoắc Vi Vũ biết mình không thể giải thích rõ, càng không thể thay đổi được cái nhìn của Lâm Thừa Ân với Cố Hạo Đình.
“Thừa Ân, em thích anh ấy. Coi như là vì em, anh đừng xung đột với anh ấy nữa.” Hoắc Vi Vũ ôn hòa nói.
Lâm Thừa Ân kinh ngạc nhìn cô: “Em nói em thích Cố Hạo Đình ư? Chẳng phải từ nhỏ em đã ghét hắn rồi sao?”
“Hồi đó trẻ con chưa biết gì.”
“Anh thấy bây giờ em càng không biết gì hơn thì có. Cố Hạo Đình đã hại chết ba cô vợ chưa cưới, còn một cô tự sát nằm viện nửa tháng trời, vả lại Cố Kiều Tuyết là em gái hắn, Ngụy Ngạn Khang là em rể hắn đấy. Em bị ốm đến nỗi ngu luôn rồi hả? Nói không chừng mấy cô vợ chưa cưới kia đều bị hắn gϊếŧ chết cũng nên.” Lâm Thừa Ân buột miệng.
“Nếu trái tim mà khống chế được thì em cũng không muốn thích anh ấy đâu.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên buông một câu rồi nhìn về phía trước.
Lâm Thừa Ân chau mày thật chặt, sau đó tập trung lái xe mà chẳng nói gì.
Hoắc Vi Vũ nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét. Cô biết Lâm Thừa Ân cũng chỉ vì quan tâm đến mình nên mới nói vậy. Cô không nói gì thêm, lấy đồ trang điểm ra chỉnh trang một chút.
Một tiếng sau thì họ đến nơi. Hoắc Vi Vũ vừa xuống xe thì đã thấy Cố Hạo Đình bước từ trên máy bay xuống.