Chương 348 LẠI BẬT CHẾ ĐỘ CUỒNG THÁNH BẢO VỆ VỢ. TƯ LỆNH, CẦU YÊU THƯƠNG!
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, mở cửa ra, nói với Trung tá Thượng: “Đi mua hai bộ váy cô ấy mặc được, đừng lấy màu trắng, cỡ 170s, thêm hai chiếc áσ ɭóŧ cỡ 75B. Gọi Nhan Diệc Hàm lên đây cho tôi.”
“Vâng.” Trung tá Thượng nghe lệnh.
Anh ta suy nghĩ một chút, dù không thích Hoắc Vi Vũ cho lắm, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến an nguy của cô thì anh ta lại không muốn cô chết chút nào. Yêu ai yêu cả đường đi mà.
Trung tá Thượng nhìn về phía Cố Hạo Đình với vẻ lo lắng rồi hỏi: “Cô Hoắc không sao chứ ạ?”
“Bọn họ dám để cô ấy làm sao chắc?!” Cố Hạo Đình gằn giọng.
Trung tá Thượng tin tưởng vào năng lực của Tư lệnh nhà mình, bèn đi đặt mua quần áo.
Nhan Diệc Hàm cũng lên chỗ Cố Hạo Đình. Anh ta ý thức được tình hình rất nghiêm trọng. Cô gái yếu đuối này đã chọc phải một mối phiền phức không nhỏ rồi.
“Hạo Đình, cậu muốn dặn dò gì?” Nhan Diệc Hàm thu lại nụ cười cợt nhả thường ngày, hỏi bằng giọng cực kì nghiêm túc.
“Cô ấy vẫn còn đang sốt, có thuốc đặc hiệu nào cho cô ấy uống không?” Cố Hạo Đình lo lắng hỏi.
“Có thuốc hạ sốt nhanh đấy, nhưng di chứng sẽ khiến cô ấy mê man một hai ngày, tỉnh lại là ổn.” Nhan Diệc Hàm trả lời.
“Không có tác dụng phụ gì khác chứ? Cơ thể cô ấy yếu lắm.” Cố Hạo Đình đau lòng.
Bình thường lẽ ra phải đốc thúc cô ấy ăn cơm, rèn luyện, bỏ rượu đi mới đúng.
“Không có, nhưng mà mê man vì tác dụng thuốc xong sẽ choáng đầu một chút, cùng lắm là khoảng một tiếng đồng hồ sẽ đỡ hơn.” Nhan Diệc Hàm giải thích.
“Lấy lên đi.” Cố Hạo Đình quay người ngồi bên giường, áp tay lên trán Hoắc Vi Vũ.
Cô vẫn còn đang ngủ mê man, trên người ướt đẫm mồ hôi, quần áo đều bị mồ hôi làm ẩm.
Cố Hạo Đình cầm chiếc khăn sạch, đỡ cô ngồi dậy dựa vào lòng mình rồi lau khô người giúp cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình kéo chăn lên kín cổ Hoắc Vi Vũ: “Vào đi.”
Nhan Diệc Hàm bưng một cốc nước thuốc đến.
Cố Hạo Đình cầm lấy uống thử một ngụm, đắng nghét. Hắn nhíu mày.
Hoắc Vi Vũ ghét nhất là thuốc đắng, làm sao cô uống nổi đây. Cố Hạo Đình nhìn sang Nhan Diệc Hàm với vẻ bực bội: “Sao đắng thế?”
Nhan Diệc Hàm im lặng chốc lát mới giải thích: “Thuốc đắng dã tật, đắng mới khỏi được.”
“Không biết cho thêm ít đường vào à?” Cố Hạo Đình trách móc.
“Có cho đường thì nó vẫn đắng thôi.” Nhan Diệc Hàm tỉnh bơ.
Cố Hạo Đình: “…”
Hắn chẳng còn cách nào khác, đành ngậm một ngụm rồi mớm sang cho Hoắc Vi Vũ.
Sợ cô nôn ra, hắn phải chặn kín môi cô rồi thổi vào trong, đợi cho thuốc vào hết rồi mới thả ra, sau đó bón tiếp một ngụm nữa. Quá trình này kéo dài đến hơn hai mươi phút đồng hồ.
Đây là lần đầu tiên Nhan Diệc Hàm phát hiện ra Cố Hạo Đình kiên nhẫn đến mức ấy.
Hoắc Vi Vũ không phải là vợ hắn, mà là con gái hắn. Thì ra không phải Cố Hạo Đình không biết thế nào là dịu dàng, mà là bao nhiêu dịu dàng và cưng chiều của hắn đã dồn hết cho người con gái này rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhan Diệc Hàm mở cửa ra, Trung tá Thượng mang quần áo vào.
“Hai người ra ngoài hết đi.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói. Đọc truyện tại truyendkm.com
Nhan Diệc Hàm và Trung tá Thượng liếc nhau một cái. Bọn họ biết bây giờ tâm trạng Tư lệnh rất tệ. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, quân người ta đã ép đến cổng nhà, có lẽ để Tổng thống làm trung gian đã là sách lược tốt nhất rồi.
Hai người cùng ra ngoài.
Cố Hạo Đình nâng Hoắc Vi Vũ dậy. Cả người cô mềm oặt dựa trên vai hắn, hơi thở vẫn còn nóng hổi.
Cố Hạo Đình nhìn cô chăm chú: “Tiểu Vũ đừng sợ, tôi sẽ mau chóng đón em về nhà.”
Đáp lại hắn chỉ có hơi thở nóng bỏng của cô. Cố Hạo Đình cởi từng cúc trên chiếc sơ mi mà cô đang mặc. Chiếc áo sơ mi trơn bóng tuột xuống khỏi lưng cô, treo trên cổ tay buông thõng…