Chương 347 VÌ CÔ, HẮN CÓ THỂ PHẢN BỘI CẢ THẾ GIỚI
Tổng thống bị câu nói tràn ngập khí thế của Cố Hạo Đình làm nao núng.
Cố Hạo Đình và Mai Kính Sơn đều là trợ thủ đắc lực của ông ta. Thế lực của bọn họ rắc rối phức tạp, ông ta biết rõ nên rất là khó xử.
Ông ta trầm mặc một hồi.
Đúng lúc đó, Trung tá Thượng đẩy cửa ra, báo cáo: “Tư lệnh, không ổn rồi. Tướng quân Mai phái thêm quân lực tới, có vẻ như muốn cướp người đi.”
“Ha.” Cố Hạo Đình cười khẽ, trong mắt lóe lên ánh nhìn tàn khốc, sắc mặt trầm xuống: “Đến bao nhiêu thì gϊếŧ bấy nhiêu.”
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo hệt như hồng hoang viễn cổ, trong đôi mắt ấy không có sinh linh.
Vì cô, hắn có thể phản bội cả thế giới.
Tổng thống sợ quá, vội vàng nói: “Nếu không hay là thế này đi, tôi làm trung gian, để tôi đưa cô ấy đi cho. Tôi sẽ cho người thẩm vấn cô ấy, không dùng hình phạt, cam đoan cô ấy an toàn. Cậu thấy thế có được không?”
Cố Hạo Đình không đáp. Mỗi một giây trôi qua, Tổng thống lại thấy áp lực đè lên vai mình nặng hơn mấy phần.
“Cố Hạo Đình, cậu là một quân nhân, là một Tư lệnh hô mưa gọi gió, cậu anh dũng thiện chiến, là anh hùng của cả dân tộc này. Có biết bao nhiêu thanh niên trai tráng vì ngưỡng mộ cậu mà gia nhập quân đội quốc gia. Cậu nhất định phải phản bội tổ quốc vì một gián điệp để mang tiếng xấu muôn đời sao?
Ông nội cậu là đại tướng, bà nội cậu là nữ anh hùng, trên vai cậu gánh lấy vinh dự của toàn gia tộc, cậu thực sự muốn bị muôn người thóa mạ sao?
Cô gái kia chỉ bị hiềm nghi chứ chưa bị định tội gián điệp. Nếu cậu tin tưởng cô ấy trong sạch thì phải chứng minh cho cô ấy, khiến đám người Mai Kính Sơn không còn lời nào để nói chứ. Bây giờ mà cậu khai chiến nghĩa là kéo luôn cả cô ấy vào ma đạo. Cô ấy vốn có cơ hội để chứng minh mình trong sạch cơ mà.
Tôi lấy nhân cách của tôi ra cam đoan với cậu, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô ấy, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến cô ấy cả. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Nếu không thì thế này, chúng ta không thẩm vấn riêng mà đưa thẳng vào tòa án quân sự, tất cả quá trình thẩm vấn đều công bằng, công chính, công khai, nhé?
Cậu nhẫn tâm để cho các chiến sĩ ôm giấc mộng quân nhân vĩ đại như mình bị cả quốc gia này phỉ nhổ ư? Cậu không hiểu người nhà bọn họ sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở, nhục nhã vì bọn họ hay sao?
Hạo Đình, cậu đừng làm theo cảm tính!”
Tổng thống sốt ruột nói một tràng dài, hai mắt cũng đỏ ngầu lên.
Cố Hạo Đình trầm tư hồi lâu, trong đáy mắt như có mây vần gió nổi: “Đưa cô ấy vào thẳng tòa án quân sự, bí mật dùng máy phát hiện nói dối, trừ tôi ra, không một ai được thẩm vấn cô ấy. Rốt cuộc cô ấy nói thật hay nói dối, dùng khoa học để xác định một cách công bằng đi. Trong thời gian này, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ để Nhan Diệc Hàm đi theo trông coi 24/24 giờ.”
“Hạo Đình, tôi biết là cậu lo lắng, nhưng Nhan Diệc Hàm là người của cậu. Nếu cậu ta đi cùng thì Tướng quân Mai sẽ cảm thấy các cậu đã thông đồng với nhau từ trước rồi. Dù khoa học giám định ra kết quả có lợi cho cô ấy, Tướng quân Mai cũng có lý do để vu khống các cậu gian lận. Để cô ấy có thể thoát khỏi hiềm nghi một cách thuận lợi, mấy ngày tới cậu đừng tới gặp cô ấy. Tôi sẽ sắp xếp bên tòa án quân sự thẩm tra và xử lý vụ này ngay.” Tổng thống nói đầy lý trí.
Cố Hạo Đình cảm thấy Tổng thống phân tích cũng có lý.
Hắn có thể đọa mình vào ma đạo, nhưng nếu đưa cả cô theo thì hắn sợ rằng cô sẽ hận mình.
“Ông tới đón cô ấy đi. Tôi giao an toàn của cô ấy vào tay ông. Nếu cô ấy mất một cọng lông tơ, thì tôi thề là ông sẽ mất tôi đấy.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Tổng thống hiểu rõ tính tình của Cố Hạo Đình. Ông ta biết hắn đang nói thật chứ tuyệt đối không có nửa phần đùa cợt.
Nhưng vì sao Cố Hạo Đình lại để tâm đến cô gái này đến thế? Hơn nữa trước kia ông ta còn không hề phát hiện ra.
Chẳng lẽ đây chính là người con gái mà Hạo Đình đã nói, rằng chỉ cần cô ấy xuất hiện thì hắn không muốn tạm bợ nữa ư?
Ông ta thật muốn xem thử cô nàng kia là thần thánh phương nào, mà có thể khiến Cố Hạo Đình trước nay không quan tâm tới phụ nữ điên cuồng đến thế.