Chương 329 EM CƯỚI CHỊ CŨNG ĐƯỢC
Sắc mặt Phùng Tri Dao tái nhợt đi. Cô ta trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ vừa sợ hãi vừa căm hận: “Rốt cuộc thì cô là ai? Cô có quan hệ gì với Giang Khả?”
“Thật không may là hôm ấy tôi lạc đường, đúng dịp đi ngang qua, trông cô quen mặt nên mới theo cô một đoạn, ai ngờ lại quay được cảnh tượng đặc sắc như thế. Nhưng mà cô yên tâm đi, chỉ cần cô không ép Cố Hạo Đình thì tôi sẽ không lấy nó ra cho anh ta xem đâu. Nếu muốn thì tôi đã đưa cho anh ta từ lâu rồi.” Hoắc Vi Vũ rũ mắt nói, gió lạnh từng cơn thổi qua.
Phùng Tri Dao nhìn cô đăm đăm. Không một ai biết việc cô đưa gậy gỗ vào cửa mình, ngay cả Cố Hạo Đình cũng chưa từng hoài nghi gì cả.
Cô gái này phải quay được thật thì mới dám nói chắc chắn như thế.
“Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại hại tôi như vậy?” Phùng Tri Dao rưng rưng nước mắt, cất lời chất vấn mà cũng khiến người ta thương tiếc.
“Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, thế đã đủ chưa?” Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trông lạnh lùng mà xinh đẹp.
Phùng Tri Dao siết chặt nắm đấm, đi thẳng ra ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ không nhìn cô ta mà cất giọng lạnh nhạt: “Đừng quên bảo người bạn thân kia đừng có nhúng tay vào việc của cô nữa, nếu không…” Hoắc Vi Vũ liếc xéo cô ta: “Là tôi cũng nhúng tay đấy.”
Phùng Tri Dao ngoái lại nhìn Hoắc Vi Vũ rồi lại nhìn Y Phương Phương. Sau đó quay người biến mất khỏi tầm mắt họ.
“Cô không cần giúp tôi đâu người chị em.” Y Phương Phương huých vai Hoắc Vi Vũ, nói cảm ơn.
“Tôi làm thế không phải để giúp cô.” Hoắc Vi Vũ nói thẳng, đôi mắt đen láy hơi tối đi.
Cố Hạo Đình bảo vệ người con gái mà hắn yêu, vậy thì cô sẽ bảo vệ hắn.
“Ầy… cô đừng trung thực thế được không? Tôi muốn mời cô bữa cơm mà chẳng có cớ gì cả.” Y Phương Phương thoáng thất vọng.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười: “Thì để tôi mời cũng được mà.”
“À đúng rồi, video mà cô nói là sao thế?” Y Phương Phương hỏi luôn.
“Tôi lừa ả đó, tôi mà có thì đã đưa ra từ lâu rồi.” Hoắc Vi Vũ kéo ghế ngồi xuống.
Y Phương Phương giơ ngón cái với Hoắc Vi Vũ. Nếu bây giờ cô về lừa Sở Thanh Vân để mình quay được cảnh anh ta và Phùng Tri Dao ăn nằm với nhau, biết đâu lại có kết quả tốt ấy nhỉ?
***
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Vi Vũ đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Y Phương Phương muốn lưu số điện thoại của cô. Thấy cô ấy không phải là người xấu nên Hoắc Vi Vũ thoải mái cho số của mình.
Về đến chung cư, cô vào thang máy, nhìn số tầng nhà Cố Hạo Đình mà ngây người ra. Không biết hắn thế nào rồi. Cô muốn vào thăm hắn quá. Nhưng mà cô không phải người hắn đang chờ đợi, có đi thì chắc cũng chỉ khiến cho hắn giận dữ thôi.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Thôi vậy.
Hoắc Vi Vũ ấn về số tầng về nhà mình. Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Minh Nặc chờ sẵn.
“Sao em lại đến đây?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
Cậu bé gầy rộc hẳn đi, trên mặt hằn vết ngón tay, cả cổ và cánh tay đều có vết bầm tím.
“Ai đánh em thế này?” Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi.
Cậu bé ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Hoắc Vi Vũ: “Em ở đây với chị được không?”
Hoắc Vi Vũ thấy nó đáng thương quá làm cô bỗng nhớ đến mình khi còn bé, lòng thương bỗng trỗi dậy: “Để chị báo với ngài V một tiếng, nếu không họ sẽ lo lắng lắm.”
Minh Nặc căng thẳng nắm chặt lấy tay cô.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, hỏi dồn: “Gã đó đánh em phải không?”
Minh Nặc gật đầu: “Chị mà nói với ba em là ba em đưa em về cô nhi viện đấy. Em không muốn về đó đâu. Chị à, chị nhận nuôi em được không? Lớn lên rồi em sẽ nuôi chị mà, em cưới chị cũng được! Ai cũng nói sau này em lớn lên sẽ đẹp trai lắm đấy.”
Câu nói của cậu bé quá chân thành, khiến cho đáy lòng Hoắc Vi Vũ sao mà chua xót quá…