Chương 302 KHÔNG PHẢI CÔ KHÔNG CÓ CẢM GIÁC GÌ VỚI HẮN
"Hoắc Vi Vũ, em thực sự muốn tôi biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của em ư?” Cố Hạo Đình hoang mang tự hỏi.
Tiếc rằng Hoắc Vi Vũ ngủ rất say, không thể trả lời câu hỏi ấy. Cố Hạo Đình bất đắc dĩ đứng dậy, mở cửa ra.
Trung tá Thượng đang đứng bên ngoài. Hắn trả di động cho Trung tá Thượng: “Cảm ơn, phiền anh lên tầng mở cửa nhà cho cô ấy.”
Trung tá Thượng nhận điện thoại về, ngập ngừng hồi lâu. Anh ta muốn nói có lẽ Hoắc Vi Vũ đã biết chuyện của Phùng Tri Dao, anh ta cảm thấy chắc chắn là vì chuyện này nên cô ấy mới hiểu lầm Tư lệnh. Nhưng nghĩ lại thì tại anh ta tiếp điện thoại nên Hoắc Vi Vũ mới nghe thấy những chuyện không nên nghe. Nếu Tư lệnh biết nguyên nhân là do anh ta thì sẽ làm thịt anh ta mất thôi!
Trung tá Thượng không dám nói thẳng, đành nhắc khẽ: “Tư lệnh à, hay là Tư lệnh nghỉ ngơi một chút đi, tám giờ sáng có hội nghị trong quân, mười giờ còn phải tham gia hội nghị ở thủ đô đấy ạ.”
“Ừm, báo cho Ngụy Tịch Phàm một câu, bảo hắn là ngày mai Hoắc Vi Vũ sẽ đi làm muộn một chút.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
“Rõ.”
Cố Hạo Đình quay người, ánh mắt ảm đạm hẳn đi. Dù rằng đã hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống và công việc của cô nhưng hắn không làm được. Kể cả cô có mong hắn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình… thì hắn cũng biết rằng hắn không làm nổi.
Hắn nằm xuống salon, vắt tay lên trán, nhắm mắt lại. Mới chợp mắt được một chút thì Trung tá Thượng đã đánh thức hắn dậy.
“Tư lệnh, chúng ta phải đi thôi.”
Nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã sáu giờ rưỡi, Cố Hạo Đình trở người ngồi dậy.
“Điện thoại của Tư lệnh đây, cuộc gọi và tin nhắn đều đã được khôi phục rồi ạ.” Trung tá Thượng cung kính đưa điện thoại cho Cố Hạo Đình.
“Để lên bàn đi.”
Cố Hạo Đình vào toilet đánh răng rửa mặt rồi bước ra. Hắn cầm chiếc điện thoại mà Trung tá Thượng đặt trên bàn lên, vừa mở ra xem thì thấy có tin nhắn Hoắc Vi Vũ gửi tới lúc 5 giờ 10 phút chiều hôm qua.
“Tối nay gặp nhau ở nhà tôi nhé.”
Thì ra cô hẹn hắn! Nhưng điện thoại của hắn bị ướt nên không đọc được.
Vì hắn không đến, nên cô mới chạy tới quán bar uống đến say mèm phải không?
Niềm vui khôn tả ánh lên trong đáy mắt Cố Hạo Đình.
Có lẽ… không phải là cô không hề có cảm giác gì với hắn.
Hắn nhìn về phía cửa phòng nơi Hoắc Vi Vũ còn đang say ngủ, nói với Trung tá Thượng: “Hôm nay tôi không tham gia hội nghị trong quân, cậu bảo phụ tá Lý đi thay tôi đi.”
“Nhưng vấn đề Nam Hải đang vô cùng cấp bách, sĩ khí của chiến sĩ quan trọng lắm ạ.” Trung tá Thượng lo lắng thưa.
“Chỉ một tướng quân Mai cỏn con thì có là cái gì, tốt nhất là ông ta đừng nuôi mộng cướp Hồng Việt Hải, nếu không chỉ có đường tự chuốc lấy tình cảnh diệt vong. Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm rồi.” Cố Hạo Đình quyết định dứt khoát.
Trung tá Thượng nhìn về căn phòng kia theo ánh mắt hắn mà thở dài. Chuyện quan trọng mà Tư lệnh nhà anh ta nói chắc chắn là có liên quan đến Hoắc Vi Vũ chứ chẳng phải việc gì khác đâu.
“Được rồi, tôi sẽ đi xử lý ngay. Tư lệnh có đi hội nghị ở thủ đô không ạ?” Trung tá Thượng hỏi.
“Xem tình hình thế nào đã.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Vâng.” Trung tá Thượng lui ra ngoài.
Cố Hạo Đình mở cửa phòng, thấy Hoắc Vi Vũ còn đang ngủ say sưa thì không nỡ lòng quấy nhiễu.
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Hắn quay người ra ngoài.
Không biết qua bao lâu.
Hoắc Vi Vũ mở mắt, ngồi dậy, đầu óc mơ hồ choáng váng khiến cô rũ mắt thừ ra hồi lâu.
Bỗng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang lạch cạch. Hoắc Vi Vũ tỉnh táo trở lại.
Đây không phải là phòng của cô. Hôm qua cô tự nhốt mình ngoài cửa, Cố Hạo Đình đã đưa cô tới nơi này.
Hoắc Vi Vũ xuống khỏi giường, mở cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài chẳng có ai cả. Cửa sổ mở toang, gió thổi lồng lộng. Dường như tiếng động ban nãy là gió thổi rơi một thứ gì đó.