Ngài Cố Thân Mến!

Chương 301: Em ngốc thế này, sao sống được đến bây giờ vậy?



Chương 301 EM NGỐC THẾ NÀY, SAO SỐNG ĐƯỢC ĐẾN BÂY GIỜ VẬY?

Hoắc Vi Vũ nhìn người trước mặt bằng đôi mắt giăng kín sương mù, mịt mờ hơi nước, hết thảy đều không chân thật tựa như một giấc mơ.

“Tự nhốt mình ở bên ngoài luôn. Em ngốc thế này, sao lại sống được tới tận bây giờ vậy?” Cố Hạo Đình vừa quở trách vừa đỡ cô lên. Giọng nói của hắn vang lên bên tai cô tựa tiếng trời.

Nếu là bình thường thì chắc chắn cô đã nổi nóng rồi. Nhưng lúc này đây cô lại không hề tức giận, chỉ có nỗi đắng cay chua chát khôn tả thắt lấy con tim.

Nếu hắn xuất hiện ở đây, vậy thì người mà cô nhìn thấy lúc ở trên tầng ban nãy chính là hắn đúng không?

“Tôi vừa ra ngoài, lúc quay về không cẩn thận khóa mất cửa.” Hoắc Vi Vũ giải thích.

“Xem lần sau có dám không nghe lời nữa không.” Nói đoạn, Cố Hạo Đình nắm tay cô: “Về chỗ tôi trước, ở ngay dưới tầng, để tôi bảo Trung tá Thượng mở cửa cho em.”
Hoắc Vi Vũ muốn nói với hắn biết bao nhiêu lời, nhưng tất cả đều nghẹn ứ trong cổ họng. Tâm trí rối như mớ bòng bong, cô lặng lẽ cúi đầu.

Cô sợ phải ôm hy vọng nhưng không chờ có điều mình muốn, sẽ lại rơi vào nỗi tuyệt vọng tột cùng. Cô muốn mình tỉnh táo lại rồi mới suy nghĩ sau.

Cố Hạo Đình nắm tay cô kéo đi, hai chân cô tập tễnh bước thấp bước cao theo sau.

Nhận ra sự khác thường của Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình nhìn xuống chân cô, thấy đầu gối phải vừa sưng vừa đỏ. Hắn chau mày hỏi: “Đầu gối em bị sao thế?”

“Ngã.” Hoắc Vi Vũ nói khẽ.

“Tôi nhớ em nói đứng lên bằng chính sức của mình thì sẽ vững vàng hơn kia mà?” Cố Hạo Đình trách cứ nhưng trong giọng nói lại xen lẫn chút đau lòng.

“Sông có khúc, người có lúc.” Hoắc Vi Vũ đáp lại.

Cố Hạo Đình không biết nói gì hơn, bèn bế bổng cô lên.
Lần này Hoắc Vi Vũ không giãy giụa mà vòng tay ôm cổ hắn rồi nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.

Cố Hạo Đình thực sự rất đẹp. Đôi mắt ưng của hắn khi trở nên sắc bén khiến những người xung quanh đều phải khϊếp sợ, song lúc dịu dàng lại như làn nước ấm.

Cô nhớ đến Lan Lăng Vương thời xưa cũng là một mỹ nam hiếm có trên đời, nhưng khi ra chiến trường lại hiên ngang lẫm liệt, trở thành một truyền kì lừng lẫy sử xanh.

Cố Hạo Đình sau này cũng sẽ được lưu danh thiên cổ như thế thôi.

Hơi thở của cô phả nhẹ trên mặt hắn. Cố Hạo Đình nhìn cô một cái rồi bước xuống cầu thang.

Mỗi khi bước xuống một bậc cầu thang, thân thể cô lại ma sát với hắn theo quán tính. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cả chất vải quần áo và cơ thể mềm mại của người con gái trong lòng. Nếu như có thể ôm cô mãi thế này, hắn ước chi cầu thang dài vạn bậc. Nhưng cả đoạn đường chỉ có hai mươi bậc thang thôi, dù có đi chậm cách mấy rồi cũng sẽ đến bậc cuối cùng.
Cố Hạo Đình bế cô vào phòng của hắn.

Hoắc Vi Vũ dựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập của hắn, đầu óc mỗi lúc một nặng. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com

Kì lạ làm sao, hắn giống hệt như thuốc tiên dỗ cô vào giấc ngủ. Dường như chỉ khi ở bên hắn cô mới có cảm giác an toàn, mới có thể mặc mình thỏa sức ngủ say.

Cố Hạo Đình đặt Hoắc Vi Vũ xuống salon, cô ép mình mở to mắt ra cho tỉnh táo, sau đó ngồi dậy.

“Để tôi đi lấy thuốc cho em.” Nói xong, hắn quay vào trong phòng. Đến khi cầm hộp thuốc đi ra, hắn nhìn sang Hoắc Vi Vũ thì cô đã thϊếp đi rồi.

Hắn không nỡ đánh thức cô dậy. Với một người hay mất ngủ thì dù chỉ được chợp mắt một hai tiếng cũng đã đủ lắm rồi. Nhưng cô cứ ngủ như thế thì chỉ một tiếng sau là sái cổ mất thôi.

Cố Hạo Đình bế cô đặt lên giường rồi đắp chăn cẩn thận giúp cô.
Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp khiến lòng mình xao xuyến, tâm trạng của Cố Hạo Đình ngày một nặng nề. Hắn ngồi xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc cô.

“Hoắc Vi Vũ, em thực sự muốn tôi biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của em ư?” Cố Hạo Đình hoang mang tự hỏi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv