Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ lên xe, thắt dây an toàn rồi nói với vẻ ghét bỏ: "Anh trị ngọn chứ không trị gốc thì có ích gì. Em xin anh đấy, đừng hại đời em, mau mau tìm một cô bạn gái đi."
Lâm Thừa Ân không đáp lời. Cậu mở hộc để đồ, lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Hoắc Vi Vũ.
"Đây là cái gì?" Hoắc Vi Vũ nhận lấy rồi hỏi.
Cô thấy trên tờ giấy ghi ba địa chỉ, ba cái tên và ba số điện thoại.
"Em may mắn đấy, hôm qua hoa cúc Lãnh Diễm không được đặt nhiều, chỉ có ba nhà này thôi. Anh gọi điện thoại tới hỏi thì cửa hàng thứ nhất và thứ hai đặt hoa cúc để làm vòng hoa phục vụ cho tang lễ, chỉ có cửa hàng thứ ba là đặt cho khách bốn chậu hoa." Lâm Thừa Ân vừa nói vừa khởi động xe.
"Thế thì đến cửa hàng cuối cùng đó đi." Hoắc Vi Vũ nói, nhìn đăm đăm vào tờ giấy, trong mắt thoáng qua ánh nhìn sắc lạnh.
Lát sau, họ đã đến cửa hàng hoa nọ.
"Chào bà chủ. Tôi muốn hỏi hôm qua ai đã đặt hoa cúc Lãnh Diễm vậy?" Hoắc Vi Vũ hỏi thẳng vào vấn đề.
Chủ cửa hàng nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ ngờ vực.
"Là thế này, chúng tôi đến từ sơn trang Hồng Nhan. Lúc trước tôi có gọi điện thoại để báo với chị là hoa cúc Lãnh Diễm được giao cho chị có chút vấn đề, cần thu hồi ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra chuyện." Lâm Thừa Ân giải thích.
Chủ cửa hàng đã hoàn toàn mê mẩn vẻ ngoài đẹp trai của Lâm Thừa Ân, khai ra bằng sạch: "Hai ngày trước có một cô gái đến đặt hoa cúc, cô ấy đưa tiền nhưng không để lại họ tên hay cách thức liên lạc, chỉ nói là hôm sau sẽ đến lấy."
"Cửa hàng của chị có camera không?" Hoắc Vi Vũ nhìn lướt cửa hàng một lượt.
"À, có đấy." Chủ cửa hàng mở máy tính lên, mở băng ghi hình của hai ngày trước.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt. Bởi vì người xuất hiện trên đó quá đỗi quen thuộc, dù có đội mũ với đeo kính râm cô vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra ngay.
"Phiền chị cắt đoạn băng này ra rồi gửi vào di động của tôi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
"Được."
Hoắc Vi Vũ quay sang nhìn Lâm Thừa Ân: "Thừa Ân, trưa nay em có việc bận, không mời anh ăn cơm được. Để hôm khác nhé?"
"Sao thế? Trông sắc mặt em xấu lắm." Lâm Thừa Ân thắc mắc.
"Có mấy việc em nhất định phải làm cho rõ. Tối nay em sẽ liên lạc với anh sau." Hoắc Vi Vũ nhận lại di động từ chủ cửa hàng rồi đi ra ngoài.
"Em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi." Lâm Thừa Ân nói với vẻ lo lắng.
"Không cần." Hoắc Vi Vũ chỉ nói hai chữ cụt ngủn, vừa kiên định lại vừa dứt khoát.
Cô lên taxi, gọi một cuộc điện thoại: "Thường Yến à, trưa nay tôi mời cô ăn cơm, chúng ta gặp nhau ở quán Hào Hưởng Lai gần công ty cô đi."
"Được được. Chị Vi Vũ chờ nhé, em tới luôn đây." Thường Yến đồng ý luôn.
Tại nhà hàng Hào Hưởng Lai.
Lúc Hoắc Vi Vũ đến, Thường Yến đã tới rồi.
Vừa nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, cô nàng liền đứng dậy luôn, chạy ngay tới ôm cánh tay cô, vừa cười khúc khích vừa nói: "Em biết chị Vi Vũ sẽ không bỏ mặc em mà."
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi ngồi xuống sofa: "Ăn cơm trước đi."
Thường Yến ngồi đối diện Hoắc Vi Vũ, bắt đầu kể khổ: "Chị không biết đâu, mấy ngày nay em chẳng có gì bỏ bụng cả. Bên cho vay nặng lãi kia đòi tiền lãi những 5000 tệ một ngày. Họ còn nói là nếu trong tuần này em không trả đủ sẽ chặt hai tay của em đó."
"Thì sao?" Hoắc Vi Vũ rũ mắt, nhàn nhã lật xem thực đơn.
"Chị cho em vay ba mươi nghìn được không? Em hứa với chị đây sẽ là lần cuối cùng." Thường Yến thỉnh cầu.
Hoắc Vi Vũ làm như không nghe thấy, trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Cho tôi một suất cơm bò bít tết, một salad hoa quả và một cốc sinh tố dưa hấu. Cảm ơn."
Nhân viên phục vụ quay sang nhìn Thường Yến.
Thường Yến đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi nói với vẻ hơi nóng vội: "Giống chị ấy là được."
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
"Chị Vi Vũ à, chị nhất định phải giúp em đấy. Chị mà không giúp là lần này em xong đời thật luôn." Thường Yến lại nói.