Editor: Nguyetmai
"Chị em thân thiết? Cô đang nói đến ai?" Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ ngờ vực, hai mắt nheo lại.
Hoắc Thuần cười khinh khỉnh, châm chọc: "Cô tưởng tôi sẽ nói cho cô biết chắc? Tôi muốn xem cô sẽ chết thế nào, đồ đê tiện!"
Hoắc Vi Vũ cúp máy luôn, lười chẳng buồn phí lời với cô ta.
Không thể hoàn toàn tin tưởng lời Hoắc Thuần nói. Cô ta cố tình nói thế để khiến cô khó chịu, cô không việc gì phải mắc bẫy cả. Thế nhưng…
Hoắc Vi Vũ lấy bông hoa cúc để trong túi xách từ hôm qua ra.
Cô cũng nhất định phải tìm ra hung thủ.
Nhiều hoa cúc như thế thì các cửa hàng hoa bình thường không thể cung cấp được, chắc chắn là phải đặt trước. Cô chỉ cần tìm được cửa hàng cung cấp số hoa cúc đó là sẽ biết ai là người mua chúng.
Bỗng nhiên di động đổ chuông làm Hoắc Vi Vũ giật mình.
Cô lấy ra xem thì thấy người gọi đến là Lâm Thừa Ân.
"Thừa Ân à, sao thế? Có việc gì hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Trưa nay rảnh không? Cùng đi ăn đi, anh có việc này muốn nói với em."
"Trưa nay em bận rồi, vụ ăn uống thì khỏi đi, có chuyện gì anh nói qua điện thoại cũng được." Hoắc Vi Vũ thả hoa cúc vào túi, xách túi lên rồi đi ra ngoài.
"Trưa nay em phải làm gì mà bận?"
Hoắc Vi Vũ không muốn nói cho Lâm Thừa Ân biết những chuyện đã xảy ra để tránh làm cậu ta lo lắng, chỉ nói qua loa: "Em phải đến cửa hàng bán hoa."
"Cửa hàng hoa à?" Lâm Thừa Ân nhoẻn miệng cười. "Anh có một người bạn chuyên buôn hoa, tất cả cửa hàng hoa ở Ninh Xuyên này đều lấy hàng từ chỗ cô ấy. Em muốn hoa gì thì nói với anh, để anh bảo cô ấy đưa đến tận nhà cho em."
"Anh bảo gì cơ? Tất cả cửa hàng hoa ở Ninh Xuyên đều lấy hàng từ chỗ cô ấy à? Thế cô ấy có bán hoa cúc không? Cái loại có tên là Lãnh Diễm ấy?" Trong lòng Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia hy vọng.
"Có chứ, hoa hồng, hoa cúc, bách hợp, cẩm chướng là mấy loại hàng chủ yếu của cô ấy mà, còn cả cây cảnh bonsai nữa." Lâm Thừa Ân thấy hơi lạ, "Sao thế? Em muốn mua hoa cúc à?"
"Anh giúp em việc này với, em muốn biết hôm qua có những cửa hàng nào đặt mua hoa cúc với số lượng lớn."
"Thế thì trưa nay phải ăn cơm với anh đi chứ, bà cô của anh ạ." Lâm Thừa Ân nói với giọng trêu đùa.
"Biết rồi." Lâm Thừa Ân giúp cho cô việc này là đã tiết kiệm rất nhiều thời gian cho cô rồi.
"Anh mà tìm được cửa hàng đó thì em mời anh ăn cơm." Hoắc Vi Vũ nói.
"Để chắc chắn sẽ được ăn cơm em mời, anh nghĩ tốt nhất là anh với em cùng đi. Em đang ở đâu thế? Bây giờ anh qua đón em luôn." Lâm Thừa Ân vui vẻ nói.
"Mình gặp nhau ở cửa tòa nhà trung tâm thương mại Thủy Thiên nhé. Em qua luôn đây, 20 phút nữa gặp nhau."
…
Khi Hoắc Vi Vũ đến cửa tòa nhà trung tâm thương mại Thủy Thiên thì Lâm Thừa Ân đã đến trước rồi, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Hoắc Vi Vũ đi đến, liếc bó hoa với ánh mắt ngờ vực: "Đừng bảo bó hoa này là để tặng em đấy nhé? Chắc chắn em sẽ biến cái thùng rác thành "chốn về" của nó đấy."
"Chính xác thì là mẹ anh tặng cho em." Lâm Thừa Ân nhét bó hoa vào tay Hoắc Vi Vũ.
Cậu ta lấy di động ra.
"Dì tặng hoa hồng cho em làm gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
"Nhìn vào đây này." Lâm Thừa Ân nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn vào di động của Lâm Thừa Ân, cậu ta thì cúi đầu, môi kề sát mặt cô. Chụp từ góc độ của di động thì nhìn như hai người đang hôn nhau vậy.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày: "Dì lại giục anh kết hôn hả? Anh Tư à, anh cũng mau tìm một cô bạn gái đi chứ. Anh cứ thế này em cũng thấy mệt."
Lâm Thừa Ân mở cửa xe, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ anh đâu có giục kết hôn, bà đã nhắm sẵn mục tiêu rồi ấy chứ."
Hoắc Vi Vũ chỉ tay vào mũi mình: "Chắc em không phải "mục tiêu" xui xẻo ấy đâu nhỉ?"
Lâm Thừa Ân nhún vai: "Rất tiếc khi anh phải bày tỏ lòng thương cảm sâu sắc với em. Nhưng để tránh em gặp phải bi kịch giống anh, anh chắc chắn sẽ thường xuyên cho mẹ anh "cháo gà" tưởng bở. Lên xe đi, những cửa hàng hoa khớp với tiêu chí của em đã tìm ra hết rồi."