Ngài Cố Thân Mến!

Chương 206: Tôi có bệnh mà Ngài cũng muốn à?



Editor: Nguyetmai

"Tôi có muốn thế nào thì cô cũng phải cam tâm tình nguyện mới được. Thế nếu tôi muốn cô lên giường với tôi, cô cũng đồng ý à?" Cố Hạo Đình hỏi với giọng trêu ghẹo.

Hắn thấy được vẻ bài xích và kháng cự trong mắt cô, đôi mắt ấy rất lạnh nhạt, dứt khoát tới mức như không có tình người.

Hoắc Vi Vũ biết ngay người đàn ông bên kia tấm kính không hề đơn giản mà. Cô nhếch mép nói với vẻ khiêu khích: "Tôi có bệnh mà ngài cũng muốn à?"

"Ha."

Hoắc Vi Vũ nghe tiếng cười của người đàn ông này như là nhìn thấu cô, rồi lại như có ẩn ý khác.

Chẳng lẽ ông ta muốn thật? Cô bắt đầu thấy chột dạ rồi.

"Quản lý Trương, đi thu xếp phòng đi." Cố Hạo Đình sai bảo.

Hoắc Vi Vũ giật mình thon thót, buột miệng bảo: "Tôi là người phụ nữ của Cố Hạo Đình."

Làm thế này thì chỉ cần là người quen biết Cố Hạo Đình đều không dám động đến cô. Không ngờ lại có ngày cô lấy tên Cố Hạo Đình ra để bảo vệ mình.

Đôi con ngươi co lại, Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm.

Trung tá Thượng thấy rõ nét cười thoáng hiện trên gương mặt Tư lệnh. Anh ta cũng cúi đầu cười.

Hầy, xem như đợi được đến khi mây tan trăng sáng rồi.

Hôm nay tâm trạng của Tư lệnh rất tệ, người không hay đến chốn bar club vũ trường như ngài ấy lại phá lệ tới đây. Anh ta liền biết ngài ấy tới vì Hoắc Vi Vũ.

"Thật trùng hợp, tôi cũng quen Cố Hạo Đình, có muốn gọi anh ta qua đây không?" Cố Hạo Đình hỏi.

Hoắc Vi Vũ xấu hổ chết đi được, bối rối vô cùng.

Cố Hạo Đình mà biết cô nói, cô là người phụ nữ của hắn thì sẽ nghĩ gì về cô đây? Bởi dù sao người chọn đường ai nấy đi là cô mà.

Cô hối hận chết đi được.

"Anh ấy bận lắm, giờ lại muộn rồi, tôi về trước đây." Nói rồi Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa.

"Vương Đông, tiễn cô ấy." Cố Hạo Đình ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ lại nhìn thấy một người đàn ông khác ra khỏi gian phòng bên kia tấm kính, hình như là thuộc hạ của ngài V.

Rốt cuộc trong phòng đó có bao nhiêu người? Ban nãy họ cũng nhìn cô ăn mì sao?

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lúc này thực sự có cảm giác muốn hét lên "Cái quái gì vậy!"

Cô lên xe của Vương Đông rồi mới lại nghĩ ngài V ban nãy biết cô sống ở đâu sao?

Loại đàn ông này đúng là không thể dây vào mà.

"Anh cho tôi xuống ở vườn hoa Lam Thiên là được." Hoắc Vi Vũ nói.

Vương Đông nhìn cô với vẻ kỳ lạ, "Ngài ấy muốn tôi đưa cô về tận nhà."

"Tôi có bạn trai rồi, anh ấy mà thấy người đàn ông khác đưa tôi về sẽ giận lắm. Nhờ anh thay tôi cảm ơn ý tốt của ngài V, cảm ơn ông ấy đã cứu tôi, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ đề phòng.

"Cô thật sự muốn báo đáp ngài ấy sao?" Vương Đông hỏi.

"Tôi không có ý định "ăn cháo đá bát" đâu. Nhưng việc cảm ơn đó nhất định phải không được vượt ngoài nguyên tắc và quan điểm đạo đức của tôi." Hoắc Vi Vũ nói.

"Vợ ngài ấy bỏ trốn theo người đàn ông khác rồi nên tâm trạng ngài ấy đang tệ lắm, tối qua mất ngủ cả đêm, hôm nay xem chừng cũng sẽ lại thức trắng. Nếu được thì cô gọi cho ngài ấy rồi hát cho ngài ấy nghe một bài hát tiếng Anh có tên là "See you again" đi." Vương Đông nói.

"Thế thì bi kịch quá." Hoắc Vi Vũ nói với giọng cảm thông.

"Chưa chắc, ngài ấy mà gặp bi kịch thì nhất định sẽ khiến kẻ làm ngài ấy bi kịch còn bi thảm hơn gấp bội."

Hoắc Vi Vũ biết ngay ngài V là người không thể chọc vào mà.

Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa sổ rồi bảo: "Đến vườn hoa Lam Thiên rồi, cho tôi xuống ở đây luôn đi."

Vương Đông mở hộc để đồ trên ô tô, lấy ra một tờ giấy nhớ, viết một số di động rồi đưa cho Hoắc Vi Vũ: "Một tiếng nữa cô gọi cho ngài ấy đi. Hy vọng cô là một người biết đền ơn đáp nghĩa."

Hoắc Vi Vũ nhận mảnh giấy nhớ rồi xuống xe, gật đầu chào Vương Đông. Đến khi xe anh ta đi khuất, cô mới bắt taxi về nhà, mím môi nhìn mảnh giấy ghi số điện thoại.

Bảo cô hát "See you again" sao, bài hát này có nghĩa là mong sẽ được gặp lại mà.

Cô có nên hát không đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv