Editor: Nguyetmai
Người lính nọ còn chưa ra khỏi cửa thì Hoắc Vi Vũ đã chạy xộc vào, hai người suýt thì va vào nhau, Hoắc Vi Vũ còn tưởng đấy là ngài V.
"Cho tôi trốn ở đây một lát, chốc nữa bạn sẽ qua đón tôi." Hoắc Vi Vũ nói.
"Có chuyện gì?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ giật bắn mình, bấy giờ mới ý thức được ngài V thực sự đang ở trong phòng này, còn người trước mặt cô là thuộc hạ của ngài ấy.
Nhưng sự việc lần này khiến cô khó mà mở miệng được.
Người lính ra ngoài xem xét một hồi rồi về báo cáo với Cố Hạo Đình: "Có ba cô gái đang chạy về phía này, một trong số đó cầm ống tiêm."
"Bắt lại." Cố Hạo Đình nói rất ngắn gọn.
"Vâng."
Hoắc Vi Vũ nhìn người lính nọ ra ngoài.
"Bọn họ định hại cô?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ thu lại tầm mắt, nhìn bóng mình trong tấm kính, đoán: "Chắc vậy, ban nãy giữa chúng tôi có chút xích mích."
Cố Hạo Đình cười, rũ mắt nhìn cô: "Em thật đúng là chẳng để người ta bớt lo."
Hoắc Vi Vũ đang nghĩ chuyện khác nên không nghe rõ Cố Hạo Đình nói gì, thế là hỏi lại: "Sao cơ?"
Đúng lúc đó, người lính lúc trước xách Quán Quán như xách gà cùng bạn của cô ta vào phòng.
"Sao lại bắt bọn tôi?" Quán Quán hùng hổ chất vấn.
"Tay đang cầm cái gì?" Giọng Cố Hạo Đình đã qua xử lý của máy biến âm vọng ra.
Quán Quán thấy Hoắc Vi Vũ tìm được chỗ dựa rồi liền giấu ống tiêm sau lưng, biện bạch: "Tôi với bạn dùng chơi thôi, ảnh hưởng gì đến các người?"
"Thế sao?" Cố Hạo Đình không tin, sai quản lý Trương: "Lấy một phòng cho họ, không cho bất cứ ai vào làm phiền, để họ "chơi" cho đã."
"Vâng." Quản lý Trương gật đầu nhận lệnh.
Thoáng cái tay Quán Quán đã trống không, ống tiêm bị một người lính lấy mất, tiêm vào cánh tay cô ta, thuốc "mơ mơ màng màng" cũng theo đó chảy vào người.
Quán Quán hoảng hốt. Thuốc có tác dụng rất nhanh, chỉ ba giây sau, Quán Quán đã thấy tầm mắt mờ nhòa, đầu óc hỗn loạn, cơ thể bị bản năng nhấn chìm.
Cô ta ôm cổ người lính nọ, rướn môi định hôn.
Người lính lạnh lùng đẩy cô ta ra, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Nhưng Quán Quán dường như không hề biết mình bị ghét bỏ, vẫn bám riết lấy người ta, van xin: "Em muốn mà, cho em đi."
Hoắc Vi Vũ nhìn Quán Quán mặt đỏ ửng phấn khích, thò tay vào trong váy lần mò ngay trước mặt mọi người là biết trong ống tiêm chứa thứ gì rồi.
Cô đang ở chốn hỗn tạp như quán bar, lại không có bạn bè nào bên cạnh, nếu mà bị tiêm thứ này thì có khi bị mấy thằng đàn ông hãm hiếp cũng không biết.
Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình run sợ, bờ mi dài khẽ rung.
Quán Quán và hai cô bạn của cô ta bị mấy người lính đưa đi, ném vào một căn phòng. Tiếng đàn bà rên rỉ vang lên không dứt.
Cửa phòng bị khóa lại, ngăn lại những âm thanh dâm dục.
Bị nhốt trong căn phòng khóa kín, lại chỉ toàn con gái với nhau, Quán Quán không được thỏa mãn sẽ phải chịu giày vò cực lớn, mà hai cô bạn bị Quán Quán làm liên lụy cũng khổ không kém.
"Hài lòng với kết quả này chứ?" Cố Hạo Đình đột nhiên lên tiếng.
Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới hoàn hồn.
Bất kể thế nào, người này cũng đã cứu cô lần nữa. Nếu không có anh ta, cô không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa."
"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nói.
"Thế thôi à?" Hiển nhiên Cố Hạo Đình không hài lòng, đôi mắt lạnh lẽo của hắn khóa chặt lấy từng biểu cảm của cô.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt.
Cô biết, đối phương có thể bỏ ra một triệu cho cô thì chắc chắn không phải người tầm thường. Nhưng cô không muốn rơi vào tình cảnh tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
"Thế anh muốn thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, mắt nhìn thẳng tấm kính, đáy mắt thêm phần lạnh nhạt.
Dường như cô muốn nhìn xuyên qua tấm kính này để thấy rõ được người đàn ông ở bên kia.
Thay vì vắt óc phán đoán, chi bằng hỏi thẳng đối phương.