Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, một y tá đi vào, cô cất giọng: “Tôi không sao rồi, cô có thể ra ngoài trước.”
Mặc kệ lời nói của cô, cô y tá đó vẫn tiến lại gần, khẩu trang của cô ta được gỡ ra, Tô Tư Yên giật mình khi nhìn thấy gương mặt đó.
“Cô… sao cô lại ở đây?”
“Ngạc nhiên lắm đúng không?”
Bối Như Ý lại gần cô, dồn cô về phía tường, một tay giữ vào quai hàm cô: “Tất cả cũng vì tại cô, nếu không phải đi cùng cô tới đó thì anh ấy sẽ bị thế kia sao? Cô chính là kẻ đen đủi. Cô thừa biết tình cảm mà anh ấy dành cho cô vì vậy mà hết lần này đến lần khác giày vò anh ấy đúng không? Nếu không có cô thì nhà họ Phó và nhà họ Bối đã kết thành thông gia, tôi và anh ấy sẽ kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải nằm kia. Cô biết sinh mạng của anh ấy đáng giá thế nào không? Bao nhiêu nghìn người, thậm chí hàng triệu người chờ anh ấy. Nếu chẳng may anh ấy có mệnh hệ gì thì họ biết phải làm sao? Cô đã gián tiếp phá vỡ hạnh phúc của gia đình người khác cô biết không?”
“Tôi…”
“Cô chỉ biết lấy bản thân mình, cô chính là điểm yếu duy nhất của anh ấy, tất là tại cô.”
Cơ thể Tô Tư Yên run lẩy bẩy, tất cả là tại cô ư? Bối Như Ý nói không hề sai, là tại cô.
Sau khi nói những lời kia, Bối Như Ý vội vàng đeo lại khẩu trang rồi rời khỏi đó, để lại mình Tô Tư Yên vẫn tự trách bản thân.
---------------
Kỷ Mạch Hằng một lát sau trở lại phòng của Tô Tư Yên, trên tay ông là một chút cháo nóng, ông đặt đầu giường cô.
Nước biển cũng truyền xong rồi, vừa nhìn thấy ông cô liền ngồi dậy, vẻ mặt vẫn không hết phần tiều tụy. Kỷ Mạch Hằng đổ cháo ra bát giúp cô rồi từ từ dặn dò: “Con ăn một chút cháo đi, mặt con trông hốc hác đi nhiều, nếu cứ thế này ta sẽ sẽ không giấu nổi mẹ con.”
Ông đưa bát cháo đã được thổi nguội cho cô, Tô Tư Yên nhận lấy, từ từ ăn. Vừa ăn cô vừa hỏi tình hình của anh: “Anh ấy sao rồi cha?”
“Tình trạng khả quan hơn một chút nhưng vẫn chưa tỉnh lại, đợi con ăn xong ta sẽ dẫn con đi thăm cậu ta.”
Gương mặt cô sáng bừng lên nhanh chóng ăn hết bát cháo. Kỷ Mạch Hằng thấy dáng vẻ của cô như vậy chỉ cười nhạt. Cô thực ra cũng giống với Tô Hà, có phần cố chấp cũng có phần bướng bỉnh.
-----------------------
Tô Tư Yên thay đồ rồi vào phòng cùng với Kỷ Mạch Hằng, sau khi ông kiểm tra sơ bộ cho anh, không còn vấn đề gì nữa thì đi ra chỉ còn lại mình cô.
Nhìn cơ thể được bằng bó đầy rẫy những bông gạc kia làm cô đau xót. Nếu không phải vì cô anh cũng sẽ không nằm ở đây. Cô nhớ lại lúc ấy, mặc dù rất đau đớn nhưng anh vẫn cố tỏ ra là mình ổn để cô không lo lắng.
Cô nắm chặt lấy tay anh, bây giờ chỉ mong anh sớm bình phục lại, Phó Mặc Thần mà cô biết là bằng xương bằng thịt không phải kể đầy rẫy vết thương nằm trên giường bệnh kia.
Cô ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng tâm sự: “Phó Mặc Thần, có thể nhanh tỉnh lại không? Em nhớ anh rất nhiều. Sau khi anh tỉnh lại chúng ta kết hôn được chứ? Em nghĩ kĩ rồi, trải qua chuyện lần này em không muốn quan tâm bất cứ điều gì nữa, em chỉ có một ước muốn là sống bên anh trọn đời trọn kiếp mà thôi. Giây phút anh vì em mà đỡ ba phát súng kia, lúc ấy em thật sự vừa cảm động vừa sợ hãi. Thực lòng một người đàn ông chịu hy sinh tính mạng vì một người phụ nữ chứng tỏ anh ta rất yêu người phụ nữ đó. Ngược lại người phụ nữ kia lại rất sợ hãi, sợ mất người đàn ông đó thì sẽ không bao giờ có thể tìm lại. Lúc đó em thực sự đã phát điên. Em lo lắng, em sợ hãi, tất cả chỉ chứng minh một điều là em sợ mất anh. Vậy nên anh hãy mau tỉnh dậy đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Tô Tư Yên đặt tay anh lại chỗ cũ, nhẹ nhàng hôn lên đó, lau chút nước mắt còn sót lại rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Cô không nên ở lại đây lâu, sẽ làm phiền tới anh.
Cô vừa đẩy cửa đi ra thì gặp Phó Hạo bên ngoài, vẻ mặt cao ngạo kia cau có không hề vui vẻ. Cô biết sự hiện diện của mình làm ông ta không vui. Cô nhìn ông cúi đầu chào một cái rồi lặng lẽ rời đi.
Phó Hạo cũng chỉ gật nhẹ lại rồi bước vào phòng thăm Phó Mặc Thần. Hai người bước đi thật nhanh không quan tâm đến đối phương. Thực ra ông ta rất muốn nói với cô rằng ông đã không bắt ép tình cảm của Phó Mặc Thần nữa rồi. Lẽ ra ông nên nói với cô một lời xin lỗi từ lâu còn xót lại.
--------------------------
Cô ngồi ngoài ghế ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi này là một ốc đảo riêng của nhà họ Phó, mọi thứ ở đây đều xa xỉ một cách đáng kinh ngạc.
Cô thở dài, những chuyện xảy ra với cô trong mấy ngày qua quả thực làm cô bận tâm. Bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ cô nên đến một nơi nào đó thật xa để quên hết đi những kí ức này. Chờ khi nào Phó Mặc Thần tỉnh rồi cô sẽ ra đi. Lần này cô sẽ không nói với ai cả, tự mình sống một cuộc đời cho đến khi cô cảm thấy ổn.
Mặc dù sẽ rất nhớ, đặc biệt là người đàn ông kia nhưng cô sẽ cố gắng. Mọi chuyện xảy ra có phải đều bắt nguồn từ cô. Nếu cô không gặp anh thì những chuyện này sẽ không xảy ra. Hai năm qua cô sống rất yên ổn, chỉ là không được vui. Cô sẽ cố sống như vậy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Những lời mà cô nói cho Phó Mặc Thần nghe lúc nãy chỉ là khuyến khích anh, mong anh sớm tỉnh lại mà thôi. Ngay sau khi anh tỉnh cô sẽ lập tức rời đi. Đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy kết thúc quãng đời này.
------------------------
Sáng sớm cô lại lần nữa tới thăm anh, hôm nay là ngày thứ ba rồi anh vẫn chưa tỉnh lại. Cô định sau hôm nay sẽ đi rồi. Cô cũng hứa với cha là sau hôm nay sẽ trở về nhà. Mẹ cô cũng lo lắng cho cô rất nhiều.
“Phó Mặc Thần, bao giờ anh mới chịu tỉnh lại vậy? Nếu cứ như vậy em sợ sẽ không chờ được nữa.”
Đột nhiên ngón tay anh có chút cử động nhẹ chạm khẽ vào ngón tay cô. Mắt anh từ từ mở ra, anh vẫn còn rất yếu. Cô mừng đến phát khóc, miệng anh thì thầm: “Đừng khóc, anh không thích thấy em khóc.”
“Được, em sẽ không khóc nữa.”
Cô đưa tay lên lau nước mắt, anh đưa tay lên, sợ anh không đủ sức cô liền tới gần, tay anh chạm vào má cô, từng ngón tay lạnh buốt như lòng cô vậy.
“Em gầy đi rồi, lại đây, anh muốn ôm em một chút.”
Cô lại gần anh, nằm xuống, Phó Mặc Thần đưa hai tay lên ôm cô. Tô Tư Yên không dám cử động nhiều sợ làm anh đau, được một lát rồi cô đứng dậy: “Em đi gọi bác sĩ, anh chờ em một chút.”
Lúc cô định ra ngoài thì anh liền gọi lại: “Đừng, anh rất mệt, em ở bên cạnh anh được không?”
Nghĩ tới dù sao sau hôm nay hai người cũng không gặp lại nhau nữa cô liền quay lại, ở bên cạnh trò chuyện với anh.
“Anh cảm thấy sao rồi?”
Anh lấy tay chỉ vào giường: “Chỗ này thiếu người hơi ngứa ngáy một chút.”
Cô bật cười: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn trêu đùa em được.”
Phó Mặc Thần nằm lùi vào bên trong một chút, vỗ nhẹ một bên giường: “Nằm với anh được không? Ngay cả lúc hôn mê anh vẫn nhớ em, nhớ từ giọng nói đến cơ thể em.”