Bọn người Hàn Lục cuối cùng cũng tới, chứng kiến cảnh tượng tuyệt vọng của Tô Tư Yên trước mắt họ cũng thấy thương xót cho cô. Hàn Bạch tách cô ra, xem tình hình cho Phó Mặc Thần nhưng cô không chịu buông, cứ ôm chặt lấy anh, gào thét: “Đừng đụng vào anh ấy, không ai được phép mang anh ấy đi.”
Giọng cô khản đặc, mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, Hàn Bạch biết cô đang bị kích động vội vàng an ủi: “Cô yên tâm, tôi sẽ cứu cậu ấy, nếu cô cứ ôm cậu ấy như vậy thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để phẫu thuật.”
Tô Tư Yên vẫn lắc đầu: “Tôi không tin, các người sẽ mang anh ấy đi mất, đừng làm vậy, tôi không cho phép.”
Hàn Bạch đưa mắt ra hiệu cho Hàn Lục, hiểu ý anh ta đánh một phát mạnh vào lưng cô rồi đưa Phó Mặc Thần đi. Bằng Hối bị họ bắn chết, cả cơ thể không còn nguyên vẹn. Lúc hấp hối vẫn gọi tên Bằng Quyết. Thực ra ông ta không hề biết rằng lần đó Phó Mặc Thần chỉ dọa ông ta một chút. Bằng Quyết vẫn đang sống khỏe mạnh ở một nơi khác, có điều bây giờ anh ta không còn nhớ bản thân mình là ai nữa rồi.
-------------------
Nằm trên giường, Tô Tư Yên liên tục nhìn thấy cảnh tượng Phó Mặc Thần bị bắn, cả người dính đầy máu hấp hối.
Cô liên tục lẩm bẩm: “Đừng mà, đừng mà, Phó Mặc Thần, đừng……”
Cô hét lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, mở mắt nhìn lên trần nhà. Hít thở lại một chút, gáy cô có chút đau, cô nhìn xung quanh không có ai, nhớ lại cảnh tượng lúc đó lập tức rút dây truyền nước đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đây là nơi nào, cô có chút xa lạ. Vừa chạy ra khỏi phòng liền gặp một người mặc đồng phục y tá đẩy xe đẩy qua. Trên đó toàn là bông băng dính máu. Cô vội vàng kéo cô ta lại dò hỏi: “Phó Mặc Thần đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy bây giờ sao rồi? Xin cô hãy nói cho tôi biết.”
Cô y tá đó vội kéo cô đứng dậy, chỉnh lại tóc tai giúp cô. Nhìn gương mặt nhợt nhạt trắng bệch của cô mà thương xót.
“Phó tiên sinh đang được làm phẫu thuật, bác sĩ Hàn đang giúp tiên sinh lấy viên đạn ra.”
“Tình hình anh ấy thế nào?”
Cô y tá đó lắc đầu: “Không được khả quan cho lắm, nghe nói tỉ lệ thành công 30/70.”
Một tiếng sấm nổ bên tai cô, hai chân cô run tới nỗi không thể đứng vững được nữa, cô bịt hai tai lại, lắc đầu: “Tôi không tin đâu, cô nói dối, tôi không tin,…”
Tô Tư Yên đứng dậy chạy khỏi đó, cô không chấp nhận được sự thật trước mắt. Hốc mắt cô sưng đỏ vì khóc nhiều, nước mắt cạn khô không thể khóc tiếp được nữa rồi. Cô dựa lưng vào cửa phòng phẫu thuật. Phó Mặc Thần vẫn đang nằm trong đó, nếu không phải tại cô đòi đi du lịch anh cũng sẽ không bị như vậy.
Hàn Lục, Hàn Bân ngồi bên ngoài hành làng chờ thấy dáng vẻ thống khổ này của cô cũng không giúp ích được gì. Cái mạng của Phó Mặc Thần thực sự rất quan trọng, nếu anh ta có mệnh hệ gì thì nhà họ Phó biết phải làm sao? Phó thị rồi sẽ đi đâu về đâu?
Phó Hạo cũng đang trên đường tới đây, khi nghe được tin của anh, ông ta đã lên cơn đau tim, vừa mới được cấp cứu.
Tô Tư Yên úp đầu vào đầu gối, thầm cầu nguyện, chỉ cần anh qua khỏi cô nguyện lấy sinh mạng của mình để đánh đổi. Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Hàn Bạch không hề đi ra mà chỉ là một y tá. Cô ta vừa chạy ra đã tiến thẳng về phía Hàn Bân dặn dò: “Liên lạc với bác sĩ Kỷ của bệnh viện xxx, lập tức đưa ông ta tới đây, bác sĩ Hàn dặn tôi như vậy.”
Cô vừa nghe được thông tin đó liền bật dậy kéo tay cô y tá kia: “Bác sĩ Kỷ mà cô nói chính là Kỷ Mạch Hằng, viện trưởng của bệnh viện xxx?”
Cô y tá kia bị cô kéo lại có chút giật mình, ngay sau đó gật đầu xác nhận: “Đúng, chính là ông ấy.”
Không cần để cô y tá kia lặp lại lần hai, lần này cô trực tiếp lấy điện thoại trong tay Hàn Bân, nhấn một dãy số, miệng khô khốc khản đặc. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô liền khẩn trương: “Cha ơi, cứu anh ấy, con cầu xin cha.”
Kỷ Mạch Hằng vừa nghe thấy giọng khản đặc của cô liền giật mình, không phải cô với người đàn ông kia sao.
“Con làm sao vậy?”
Tô Tư Yên không kịp giải thích thì y tá bên cạnh cầm lấy điện thoại lên và nói: “Bác sĩ Kỷ, ở đây có một bệnh nhân bị trúng đạn, viên đạn gần đi vào đến tim, chúng tôi đang phẫu thuật để lấy viên đạn ra nhưng đột nhiên bị xuất huyết, bác sĩ Hàn đang kéo dài thêm thời gian, còn khoảng 30 phút, chúng tôi sẽ cho người đến đón ông, chờ chúng tôi.”
Sau đó cô ta lập tức dập máy ra hiệu cho Hàn Lục và Hàn Bân rồi vội trở về phòng phẫu thuật.
Hàn Lục và Hàn Bân đi thu xếp đón Kỷ Mạch Hằng tới, còn cô ngồi chờ đợi trong vô vọng. Mỗi một giây phút cô chờ đợi tưởng chừng như dài cả thế kỉ.
Đúng 28 phút sau Kỷ Mạch Hằng tới, bộ dạng hốc hác của cô làm ông tê tái. Ông ôm lấy cô vào lòng: “Ngoan, đừng sợ, có cha ở đây rồi.”
Kỷ Mạch Hằng theo y tá vào thay đồ rồi tiến vào phòng phẫu thuật. Rốt cuộc thì cô cũng không trụ được nữa mà ngất xỉu bên ngoài. Cơ thể cô suy nhược, tâm lí không ổn định, y tá truyền nước biển cho cô.
--------------------
Phó Hạo cuối cùng thì cũng tới nơi, đôi mày của ông nhíu lại, các vết nhăn lộ rõ, ông đang lo lắng cho Phó Mặc Thần bên trong. Ba người đàn ông cao lớn ngồi bên ngoài chờ đợi kết quả phẫu thuật bên trong. Vẻ mặt họ ai ai cũng căng thẳng.
4 giờ đồng hồ sau, cuối cùng thì cửa cũng mở, Kỷ Mạch Hằng ra ngoài, theo sau đó là Hàn Bạch. Phó Hạo liền chạy tới, giữ lấy Kỷ Mạch Hằng: “Nó sao rồi?”
Kỷ Mạch Hằng an ủi lấy người đàn ông đã quá tuổi xế chiều kia: “Không sao rồi, chỉ là việc hồi phục sẽ kéo dài, tôi hy vọng gia đình sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Vừa dứt lời ông liền tháo khẩu trang, gang tay ném vào sọt rác gần đó đi tìm Tô Tư Yên. Vẻ mặt của cô vẫn căng thẳng, mệt mỏi, nhìn thấy con gái mình như vậy, ông cũng rất đau lòng. Ông vuốt những lọn tóc của cô, lấy di động ra gọi cho Tô Hà.
Tô Hà vừa nhấc máy ông liền đứng dậy, ông không dám nói cho bà biết sợ bà sẽ lo lắng nhiều hơn vậy nên ông liền lấy một lí do thích hợp để cùng cô ở lại đây. Tô Hà sau khi nghe xong cũng không nói gì chỉ nhắc nhở ông chăm sóc bản thân thật tốt.
Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc, khi ông quay lại thì Tô Tư Yên cũng tỉnh,ông ngồi bên cạnh trò chuyện cùng cô.
“Cậu ta không sao rồi, con cũng đừng lo lắng quá.”
Tô Tư Yên im lặng, vẻ mặt khổ sở này ngày hôm nay ông đã nhìn thấy hết rồi muốn trốn tránh cũng không được. Cô mấp máy miệng: “Đừng nói cho mẹ biết, con sợ mẹ…”
“Ta hiểu mà.”
Kỷ Mạch Hằng đứng dậy: “Được rồi, ta ra ngoài một chút, con nghỉ ngơi thêm nữa đi.”
Cô gật đầu, sau khi cửa khép lại, cô liền ngồi dậy, tay vừa chạm vào ống truyền nước thì cánh cửa một lần nữa mở ra. Kỷ Mạch Hằng rất hiểu con gái mình, chính vì vậy ông lần nữa nhắc nhở: “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm tổn thương cơ thể mình, nếu không cha cứu được cậu ta thì cũng sẽ có cách hại cậu ta.”
Cô ngây người ra, không dám hành động lỗ mãng, liền bằng xuống đắp chăn lên người. Kỷ Mạch Hằng rời đi, Tô Tư Yên thở dài, đành chờ cho đến khi nước biển truyền hết.