Tôn Khải say rượu, những lời của Tôn Lệ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Hắn vốn dĩ đã không có nhân tính của một con người nữa rồi.
Trong bóng tối, tiếng ông ta thì thào: “Nói cho tao biết mày để dây chuyền ở đâu?”
Tôn Lệ cười khẩy, đau đớn trong lòng, kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì để kiếp này có một người cha như vậy. Cuộc đời cô như vũng bùn mãi không thể thoát được, càng cố gắng càng bị lún sâu. Cuối cùng thì những đau khổ, ấm ức hóa thành giọt lệ, gương mặt cô ướt đẫm nước mắt: “Tôi muốn đi thăm cô ấy, hãy để tôi rời khỏi đây, vĩnh viễn không làm phiền tôi nữa, tôi sẽ nói chỗ cất nó.”
Tôn Khải nghe vậy liền mừng thầm, cuối cùng thì ông ta cũng sắp có được nó. Chỉ cần có nó, cả đời này ông cũng không còn lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa rồi. Ông ta lập tức đồng ý nhưng điều quan trọng này là bức ảnh được chụp từ rất lâu rồi, Tô Tư Yên cũng không còn ở đó nữa, ông ta chỉ giả vờ để lừa lấy sợi dây chuyền của cô mà thôi, đáng tiếc rằng, Tôn Lệ cũng không có ý định để Tô Tư Yên nhìn thấy bộ dạng này. Cô chỉ lấy một cái cớ bỏ trốn. Những lời cô nói chỉ là vọng tưởng, cô muốn cho ông ta biết cảm giác đau là gì.
Tôn Khải kêu người vào chuẩn bị đồ đạc giúp cô đồng thời cũng nhắc nhở họ để ý xem cô có chỗ nào bất thường, để ý tới khu vực nào báo hết cho ông ta. Đêm hôm đó, Tôn Khải cùng với một người lái xe đưa cô rời khỏi Tôn gia.
Trên đường đi, gã lái xe luôn nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm, Tôn Khải nhận ra điều đó nhưng cũng không có hành động gì. Đến gần một bờ sông, cô đòi xuống: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Sợ cô sẽ bỏ trốn, hắn cho tên lái xe kia đi theo cô. Tên lái xe vốn đã có ý đồ, hơn nữa hắn cũng đã thỏa thuận trước với Tôn Khải rồi, chỉ chờ thời cơ. Cô bỏ chạy, chạy mãi chạy mãi nhưng tên đàn ông kia vẫn bám theo sau. Cô rơi vào tuyệt vọng, mái tóc ướt vì mồ hôi thấm vào. Cuối cùng thì vẫn không thể thoát được, tên lái xe ngang nhiên cưỡng bức cô ngay ngoài đường. Cô không còn phản kháng nữa, mặc nhiên để cho tên đàn ông đó muốn làm gì thì làm, không cảm thấy đau, không còn cảm giác gì nữa.
Chỉ thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, cô đã lựa chọn, giữa ranh giới sống và chết, cô lựa chọn cái chết. Sống mà chịu tổn thương đến chính mình còn ghê tởm thì thà chết đi giữ được tôn nghiêm ít nhất có thể bảo vệ lấy chút danh dự cuối cùng còn sót lại.
Hành động dơ bẩn đó cuối cùng cũng qua đi, cô ngồi dậy, kéo khóa váy, đứng dậy. Trước mắt cô bây giờ là đôi mắt khinh miệt của Tôn Khải. Ông ta cười một cách đáng khinh, rốt cuộc thì cô cũng không còn cách nào khác nữa. Đến lời nói cuối cùng ông ta cũng không thực hiện được thì vì cớ gì mà cô phải giữ lời hứa.
Cô đứng bên bờ sông, vịn tay vào đó, kéo mái tóc búi nửa xuống, lấy ra sợi dây chuyền giơ lên trước mặt, hét to: “Ông chỉ vì tiền, giá trị của sợi dây chuyền mà đánh mất đi nhân tính, đánh mất đi nghĩa vụ làm cha, có đáng không?”
Đêm đen tối như mực, nếu không có ánh sáng của đèn pha ô tô, bọn họ sẽ không dễ dàng thấy được vẻ đẹp tuyệt diệu của chiếc vòng cổ kia. Dưới bóng tối, màu sắc ánh xanh sáng lên, lấp lánh như ngôi sao nhỏ. Trước đây khi còn cầm món đồ này Tôn Khải chưa từng để ý, chỉ nghĩ rằng món đồ cũ không đáng tiền.
Vừa nhìn thấy sợi dây chuyền, ngay lập tức Tôn Khải tỉnh rượu. Khuyên ngăn Tôn Lệ phía trước: “Mày đừng có dại dột, nếu mày ngã xuống đây bọn tao vẫn sẽ tìm được sợi dây chuyền, người thiệt chỉ có mày.”
Một mặt Tôn Khải khuyên nhủ, mặt khác ra hiệu cho tên lái xe nhẹ nhàng tiến tới.
"Vậy sao? Nếu sợi dây này hỏng mặt thì giá trị của nó còn cao nữa không?
“Nó được làm từ kim cương, mày có đập bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể vỡ.”
“Ha…ha….ha.”
Tôn lệ cầm sợi dây chuyền đập liên tục vào lan can, cô nhất định phải phá hỏng nó. Tên lái xe lao về phía cô, cô tránh được hắn theo quán tính rơi xuống sông.
Tôn Khải cuối cùng cũng không nhịn được chạy tới chỗ cô. Cô lấy sợi dây chuyền đập liên tục vào đầu ông ta. Vì choáng váng ông đẩy cô ra, một đấm thẳng vào bụng cô.
Thể trạng gầy gò hơn nữa vừa bị cưỡng bức xong mà nói cú đấm này như một đòn chí mạng. Cô dùng hết sức đập mạnh một lần nữa, trong đầu luôn cầu nguyện sợi dây chuyền hãy vỡ.
Mong ước của cô cũng thành sự thật, dường như sức lực trước khi chết đó của cô là một đòn lớn. Viên kim cương nứt ra, một mảnh nhỏ găm vào giữa hai ngón áp út với ngón tay giữa. Tôn Khải lên cơn điên trực tiếp đến bóp cổ cô, hắn điên cuồng đánh vào mặt, vào ngực. Mỗi một cú đấm đều là vết thương chí mạng. Sau này khi được khám nghiệm tử thi nhìn những vết thương trên cơ thể, bác sĩ pháp y còn thấy ghê tởm. Xương ức và sụn sườn đều bị nứt và gãy hết. Cả cơ thể bầm dập tím ngắt, chưa bao giờ gặp thi thể nào bị hành hạ dã man đến vậy.
Những vụ án chặt xác người rồi phi tang cũng không man rợ thế này. Các bộ phận trong cơ thể đều bị tổn thương, nếu không bị bóp cổ chết, chắc người phụ nữ này cũng sống không quá ngày mai.
Tôn Khải đánh đập, bóp cổ cô cho đến chết, nhìn xác cô không cử động trước mắt, ông ta mới lo sợ, ông ta gϊếŧ người rồi sao. Tên lái xe vừa bơi lên nhìn thấy cảnh tượng máu me đó, ngã quỵ xuống, không tin vào mắt mình.
“Ông gϊếŧ người rồi, là gϊếŧ người đó.”
Tôn Khải chạy tới bịt miệng tên đó lại uy hiếp: “Nếu để phát hiện thì cậu cũng không thoát khỏi liên quan, chúng ta đều là đồng phạm.”
“Không phải thế, tôi không…”
“Không nhớ ư? Vài phút trước đây cậu còn cưỡng bức nó, nếu tôi bị bắt, tôi sẽ khai chúng ta là đồng phạm.”
“Ông…”
“Được rồi, giúp tôi thu dọn hiện trường chúng ta phải xóa đi dấu vết, chỗ này cũng hẻo lánh, ít người đến, chi bằng ném xác nó xuống dưới đây.”
Tên lái xe mặc dù rất sợ nhưng vẫn làm theo, Tôn Khải nhặt lấy sợi dây chuyền bỏ vào túi, cởϊ áσ ngoài lau vài vết máu. Xác cô bị bỏ vào một bao tải, buộc vào một tảng đá ném xuống dưới sông.
Mắt Tôn Lệ vẫn trợn ngược lên nhìn Tôn Khải, ánh mắt không dung tha, căm hận. Cô chết trong sự sợ hãi, phẫn uất mà khó có thể xua đi hết.
Mảnh kim cương trong ngón tay được cô kẹp chặt, bàn tay cũng tỏ ra rất tự nhiên. Đến bác sĩ pháp y cũng không biết. Phải đến lúc Tô Tư Yên bước vào, ngón tay đó mới chịu thả lỏng, thò ra ngoài. Có lẽ chỉ khi gặp được mình tin tưởng cô mới gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng.
Trước khi Tô Tư Yên tới, Từ Bính có tới, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy cô, anh không tin những gì báo nói tới. Vừa nhìn thấy gương mặt phờ phạc, ánh mắt vẫn còn trợn lên anh giật mình ngã ngửa ra đằng sau. Là ai? Là kẻ nào đã làm vậy? Vừa nhận được tin anh chạy như một kẻ điên đến. Trong lòng anh lo sợ, lòng thầm mong không phải là cô. Nhưng sự thật quá tàn nhẫn, anh như chết lặng đi. Cơ thể gầy gò, hốc hác, toàn vết thương. Tôn Lệ mà anh biết không phải nằm yên chịu đựng, Tôn Lệ anh biết là người dám nghĩ, dám làm, không cam chịu. Điều gì đã khiến cô ấy trở thành bộ dạng này.