Nửa đêm Phó Mặc Thần nhận được một cuộc điện thoại, anh vội vàng rời đi, sợ cô tỉnh đành đắp chăn rồi rón rén ra ngoài.
Cuộc gọi có liên quan đến Tôn Lệ, Hàn Lục thông báo đã tìm được người nhà của nạn nhân. Ông ta là Tôn Khải, một người không nổi tiếng trong thành phố. Trước kia vốn dĩ là một tên lưu manh nhưng cưới được tiểu thư nhà họ Triệu-Triệu Tinh(mẹ ruột Tôn Lệ) mà đổi đời. Triệu Vũ phản đối cuộc hôn nhân này (cha của Triệu Tinh) nhưng vì cố chấp mà Triệu Tinh vẫn kiên quyết đòi cưới bằng được hắn ta.
Sau này Tôn Khải một lòng muốn chiếm lấy gia sản của Triệu gia mà rắp tâm sắp xếp vụ tai nạn. Triệu Tinh chết, Triệu Vũ vì quá đau xót mà lên cơn đau tim, ra đi sau đó vài ngày. Hắn đã đường đường chính chính tiếp nhận gia giản Triệu gia. Hắn vốn không hề yêu Triệu Tinh, ngay từ đầu đã nhắm đến gia sản của cô. Cho đến khi Tôn Lệ ra đời hắn cũng không hề quan tâm bởi vì từ đầu đến cuối hắn chỉ yêu một người phụ nữ là Nhiếp Nhu.
Nhiếp Nhu vốn là một người đàn bà tham hư vinh, khi thấy Tôn Khải có gia tài, bà ta liền theo ông về sống trong biệt thự Triệu gia. Tôn Lệ mặc dù là tiểu thư trong nhà nhưng luôn bị đối xử tệ bạc người ngoài cho rằng Tôn Lệ chỉ là con riêng bởi vì đối xử thực quá… Tôn Khải biết nhưng cũng không lên tiếng, ông ta sợ người đàn bà kia giận. Cứ thế cho đến năm cô 16 tuổi, lần đầu tiên cô đã bỏ nhà ra đi, chuyển đến thành phố xxx. Tại đây cô gặp Tô Tư Yên, cuộc đời cô như được dở sang trang mới.
Cô yêu một người đàn ông, lén lút kết hôn với anh ta. Nhưng cuộc sống hôn nhân chưa được bao lâu thì mẹ chồng vốn dĩ đã khinh thường bởi xuất thân của cô liên tục chia rẽ hai người. Cuối cùng, cô vì muốn yên tĩnh, suy nghĩ lại tình cảm của bản thân mà tạm thời rời khỏi người đàn ông đó.
Đúng lúc này thì người cha bạc tình kia bao nhiêu năm không hề để tâm gọi đến. Tôn gia gặp bất trắc trong vấn đề tiền bạc, ông ta muốn cô cưới một gã đàn ông để đổi lấy một khoản tiền lớn. Dĩ nhiên là cô không đồng ý, nhưng ông ta đã dùng tới di vật mà mẹ cô trước lúc chết đã để lại. Đó là một chiếc vòng cổ có mặt hình lập phương, bên trong hình lập phương là một viên kim cương màu xanh dương hình trái tim. Nó rất sáng, rất đẹp. Thực ra nó là một món quà mà khi xưa một quý tộc người anh đã tặng cho bà cố của cô để tạ ơn vì đã cứu người đó khỏi thoát chết. Nó có tên là “Blue hearts” sợi dây chuyền quý đã thất lạc từ lâu.
Tất nhiên là Tôn Khải không hề biết giá trị thật sự của chiếc vòng đó cho tới một lần dắt Nhiếp Nhu đi xem một cuộc triển lãm đá quý, ông ta vô tình nhìn thấy bức tranh cổ vẽ về một người phụ nữ quý tộc đeo nó. Sau khi ông ta có thăm dò được giá trị chính xác của chiếc vòng này thì đã quá muộn, Tôn Lệ đã lấy lại nó. Mặc dù Tôn Lệ chấp thuận trở lại nhưng không hề lấy người đàn ông kia, cô bị giam lỏng trong một căn phòng dưới hầm.
Ngày ngày sống trong đó và không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Người đàn ông mà Tôn Khải hứa gả cô cho hắn vốn dĩ là một tên háo sắc. Vừa nhìn thấy cô, hắn ta đã nổi lên du͙ƈ vọиɠ. Hắn đề nghị với Tôn Khải nếu cô chịu phục vụ, hắn sẽ tăng gấp đôi số tiền mà hắn đã hứa cho trước đó. Vì tiền mà đến chút tình cha con còn sót lại ông ta đều vứt bỏ.
Đêm đó chính tay ông ta sai người tiêm thuốc cho cô rồi đưa cho gã đàn ông kia. Cô bị cưỡng bức một cách không thương tiếc, cả cơ thể không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng chống cự. Tất cả chỉ là vô ích, gã đàn ông kia như một con thú vật lao vào cắn xé cô.
Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cả người đầy vết thương, không lấy một mảnh vải che thân, Tôn Khải bước vào, ánh mắt nhìn cô một cách khinh bỉ. Miệng ông ta thốt lên từng chữ mà có lẽ cả đời này cô cũng không bao giờ quên được cho đến tận lúc chết.
“Mày ngu ngốc y như mẹ mày, hết lần này đến lần khác đều bị lừa.”
Tôn Lệ nước mắt đã cạn khô, ánh mắt căm hận nhìn ông ta: “Hừ, hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ngay đến cả một con súc vật cũng không bằng còn có tư cách gì nói tôi?”
Tôn Khải đến gần kéo tóc cô: “Con ranh con, đáng ghét như con đàn bà đó, nói cho tao biết chiếc vòng cổ của mẹ mày để lại đâu?”
“Nói cho ông biết, loại súc sinh như ông không xứng đáng được hỏi đến nó, thật ghê tởm.”
Tôn Khải buông cô ra, đưa máy quay đến trước mặt cô: “Mày không nói phải không? Tao sẽ tung hết video này của mày cho cả thiên hạ đều biết, đều khinh bỉ loại đàn bà thối nát như mày.”
Tôn Lệ trống rỗng, lạnh lùng thốt lên từng chữ khiến Tôn Khải rùng mình: "Tôi còn gì để mất nữa sao? Ngược lại là ông kìa, người đàn ông kia sẽ cho phép ông làm vậy?’
“Mày chắc không muốn gã đàn ông lấy mày nhìn thấy đoạn video này? Có thằng đàn ông nào chịu nổi cảnh vợ mình bị thằng khác cưỡng bức?”
“Ông không phải con người, tôi nguyền rủa, khinh bỉ ông, có làm ma tôi cũng sẽ không tha cho ông đâu.”
“Mày mắng tao được tích sự gì? Nếu mày đã không quan tâm vậy thì con bé này mày có quan tâm không?”
Ông ta giơ bức ảnh của Tô Tư Yên lên ngay trước mặt cô, trái tim cô ngay lập tức như bị ngừng đập, máu trong người như bị đông cứng.
Thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, ông ta đắc ý: “Biết sợ rồi phải không? Sẽ thế nào nếu như con nhóc đó cũng bị như mày?”
Tôn Lệ gào lên như một con mãnh thú: “Ông thử đụng đến cô ấy xem, có biết người đàn ông đứng sau cô ấy là ai không? Phó Mặc Thần ông cũng dám đụng ư?”
“Mày biết không, chỉ vì mày quá ngu ngốc nên mới bị rơi vào cảnh này. Để tao nói cho mày nghe Phó Mặc Thần đã bỏ rơi cô ta rồi, cô ta còn đang phát điên trong bệnh viện tâm thần kia kìa.”
Tôn Lệ lặng người, từng giọt nước mắt tràn trên gò má, rơi xuống vết thương xót vô cùng nhưng những vết thương đó chẳng là gì cả, cái cô quan tâm và để ý lúc này là Tô Tư Yên, cô bạn luôn vui tươi lạc quan nay lại trở thành kẻ điên trong bệnh viện tâm thần.
Cô không tin, nhất định là lừa dối, ông ta chỉ muốn lấy chiếc vòng cổ kia thôi, cô tuyệt đối không thể bị lừa được. Cô lau nước mắt, miệng không nói gì, câm lặng từ đó. Tôn Khải có dùng thủ đoạn gì, hành hạ cô ra sao cô cũng không mở miệng.
Thời gian qua đi, cơ thể cô bây giờ chỉ là một bộ xương đầy rẫy những vết thương và sẹo dài. Tôn Khải cũng không dám tung clip của cô ra ngoài vì một phần hắn cũng muốn lợi dụng cô để kiếm tiền.
Hôm nay ông ta uống rượu, mãi mới có thể lấy được một bức ảnh của Tô Tư Yên trong bệnh viện. Ông ta cầm nó đến trước mặt Tôn Lệ. Vừa nhìn thấy ông ta, cô đã không thèm nhìn lấy một cái.
Tôn Khải tiến lại gần về phía cô, kéo mái tóc dài rối tung, Tôn Lệ ngã xuống đất, dù đau hay không cô cũng không còn chút hơi sức nào để phẫn nộ nữa rồi.
“Mày nhìn đi, thấy chưa? Mày tin chưa?”
Bức ảnh rơi xuống đất, Tôn Lệ bấy lâu nay tự mình lừa dối bản thân khi nhìn thấy bức ảnh Tô Tư Yên mặc áo bệnh viện ngồi đờ đẫn thì không kiềm chế được hét to: “Ông định dày vò tôi đến bao giờ nữa? Chi bằng ông gϊếŧ tôi đi cho xong. Bây giờ tôi có khác gì con điếm bị người khác chà đạp, tại sao ông lại vô tình với tôi đến vậy? Dù dì tôi cũng là là con ruột của ông, máu mủ ruột thịt mà? Ông có xứng đáng làm một người cha không?”